Chương 39: NGOẠI TRUYỆN 3

Ta nhìn nàng, khóe miệng nàng cong cong, cười lắc đầu.

Đợi đến khi nàng quay sang, chạm phải ánh mắt ta, nụ cười liền thu lại: "Vương gia, mau ăn đi, không lát nữa mì trương lên mất, ăn xong ta muốn dẫn người đến một nơi."

"Được."

Một lát sau ăn xong mì.

Nàng lấy từ túi tiền bên hông ra mấy đồng tiền, đếm kỹ tám đồng đặt lên bàn: "Đi thôi."

Ta không biết nàng muốn dẫn ta đi đâu.

Nhưng ta nghĩ nơi đó, hẳn là nguyên nhân hôm nay nàng đến gặp ta.

Theo nàng, ta đến một mảnh ruộng đã khai hoang bên ngoài trấn, trong ruộng được chia thành mấy phần ngay ngắn, nhìn qua, bên trong trồng không dưới tám loại cây trồng khác nhau.

Nàng chỉ vào mảnh ruộng trước mắt: "Vương gia, đây là thành quả hiện tại còn sống sót. Trước khi đến Bắc Cương, ta đặc biệt nhờ ca ca giúp ta thu thập rất nhiều hạt giống cây trồng chịu hạn, chịu rét, thật ra ta không hiểu biết nhiều về nông nghiệp, đọc sách cũng chỉ là lý thuyết suông, hai năm qua đã đi rất nhiều đường vòng, ta cũng ngày càng phát hiện ra hạn chế của mình trong phương diện này, học sinh bây giờ ngày càng đông, mà tinh lực của ta thực sự không đủ."

"Ta biết Vương gia cũng đang vì chuyện này mà lao tâm khổ tứ, tuy không biết có giúp được gì không, nhưng hy vọng có thể góp một phần sức lực."

"Vi Vi, đa tạ." Giọng ta có chút khàn.

Nàng càng tốt lại càng khiến ta ti tiện, nàng càng tốt lại càng khiến ta tự ti mặc cảm.

Ta thật ra là biết nàng đang làm chuyện này, nàng chưa từng quên những lời chúng ta từng nói.

Hai năm qua, ta cũng nhiều lần lén lút đứng từ xa quan sát nàng.

Thấy nàng ở thư viện, từng câu từng chữ dạy trẻ nhỏ và các cô nương đọc sách, trẻ nhỏ sáu tuổi và các cô nương mười sáu, mười bảy tuổi cùng ngồi chung một lớp, tiếng đọc sách vang vọng ra ngoài sân.

Thấy trẻ con nghịch ngợm, nàng vốn tính tình ôn hòa, lễ độ, lại cầm gậy đuổi đánh khắp sân.

Thấy nàng xắn tay áo cùng lão nông làm ruộng, gánh nước tưới ruộng, ngã nhào trên ruộng, tay chân trầy xước, ta đau lòng, nhưng bước chân ra, mới nhớ nàng không muốn gặp ta.

Thấy cây trồng héo úa, nàng đứng giữa ruộng ủ rũ thương tâm.

"Vương gia khách sáo rồi."

Người mới là thật khách sáo, ta cười khổ trong lòng.

"Vương gia gần đây có khỏe không?"

Nàng ngồi xuống bờ ruộng, tiện tay hái một bông hoa nhỏ bên ruộng cài lên tóc, cánh hoa màu vàng xen lẫn giữa mái tóc đen, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng bao la phía trước, khóe miệng nở nụ cười phóng khoáng.

Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, lý trí khiến ta cách nàng nửa cánh tay: "Không tốt lắm, chiến sự tuy đã bình ổn, nhưng Bắc Cương chịu chiến loạn nhiều năm, trầm kha cũ tệ rất nhiều, thế tộc Bắc Cương cắm rễ sâu, Hung Nô quy thuận nhưng chưa dung hợp, đều không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát."

"Trị lý một vùng không hề dễ dàng hơn so với ra trận g.i.ế. c địch, các loại chi tiết vụn vặt và cân bằng cục diện, ta cũng đang trong quá trình mò mẫm."

Nàng cong cong khóe miệng, giọng điệu bình thản, chậm rãi nói: "Trị đại quốc như nấu món ăn ngon, phải từ từ mà làm, trị lý một vùng cũng như vậy, hai năm qua Vương gia đã làm rất tốt rồi. Khi ta mới đến Lục Hợp trấn, nơi đây đường phố tiêu điều, khắp nơi đều lộ ra vẻ xơ xác và phong trần, ven đường chỉ có bảy tám gian hàng bán thịt dê, rượu, mà bây giờ tửu quán, trà lâu mọc lên san sát, ngay cả tiệm vải từ phía nam tới cũng đã mở cửa."

"Cuộc sống của người dân trong trấn và phụ cận cũng đang tốt lên trông thấy, họ tuy không biết người, nhưng cũng biết là người đang khiến cuộc sống của họ ngày một tốt hơn. Người có biết không? Khi ta đến nhà học sinh thăm hỏi, còn thấy họ lập bài vị trường sinh cho người."

Nói đến cuối cùng dường như cũng cảm thấy thú vị, trong giọng nói còn mang theo chút tinh nghịch.

"Bài vị trường sinh sao?" Ta cúi đầu bất đắc dĩ cười.

"Lòng dân hướng về, bách tính Bắc Cương rất yêu mến người, có những thứ nhìn qua không đáng kể, nhỏ bé như hạt bụi, nhưng thực tế lại có sức mạnh sấm sét." Nàng nắm chặt nắm tay, "Phụ thân trước đây thường nói một quốc gia không chỉ có quân chủ, mà còn do thiên thiên vạn vạn bách tính tạo thành, phải coi trọng lòng dân, lòng dân hướng về đâu có thể khai cương thác thổ, có thể bảo vệ quốc gia an ổn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!