Chương 31: (Vô Đề)

Hắn nói đến đây, cười lắc đầu: "Khi ấy ta còn nhỏ, trong mắt họ ta chỉ là một đứa em trai, trong quân doanh có rất nhiều đứa em trai như ta, các đại ca vừa mắng ta là đồ đần, vừa ôm chân ta vào lòng ủ ấm. Mỗi một thế hệ Bắc Cương quân đều được dẫn dắt ra như thế."

"Khi ấy ta hỏi họ: Ra chiến trường không sợ sao?"

"Họ nói với ta, sợ cũng chẳng có cách nào, ai chẳng muốn sống những ngày tháng yên bình, nhưng Hung Nô muốn đến, chúng muốn đến cướp đồ ăn của chúng ta, muốn đến cướp vợ và con gái của chúng ta, muốn g.i.ế. c huynh đệ của chúng ta, vậy thì phải làm sao? Chỉ có thể liều mạng với chúng, đằng nào cũng chỉ có một mạng, g.i.ế. c một tên là đủ vốn, g.i.ế. c hai tên là lời."

"Vi Vi, nàng xem, ở Bắc Cương, mạng người chính là thứ không đáng tiền như vậy." Nụ cười trên mặt anh nhạt đi, lộ ra vẻ tự giễu cợt.

Cổ họng ta nghẹn ngào, là ta từ nhỏ đã được bảo vệ mà lớn lên ở kinh thành, lúc này nói gì cũng đều có vẻ quá mức hời hợt, chỉ có thể vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Hắn không nhìn ta, ánh mắt m.ô.n. g lung nhìn về phía trước, dường như lại nhìn thấy mảnh đất kia, tiếp tục nói: "Sau đó huynh ấy chết, chỉ ba ngày sau trong một trận chiến nhỏ, bị tên lạc b.ắ. n xuyên qua n.g.ự. c mà chết."

"Đó là lần đầu tiên ta ra chiến trường, là tân binh, chúng ta được những người huynh đệ này bảo vệ rất tốt."

"Trận chiến thắng rồi, nhưng huynh ấy đã chết."

Hắn dừng lại, rất lâu sau mới tiếp tục nói: "Khi đó bắt được một số tù binh Hung Nô, trong đó có những người trạc tuổi ta, ta rất tức giận hỏi hắn tại sao lại phải ra chiến trường, tại sao lại muốn xâm lược đất nước của ta."

"Trong mắt hắn lộ ra vẻ ngu ngốc thuần khiết, hắn nói với ta, nhập ngũ được cho ăn, một ngày có ba cái bánh màn thầu."

"Đúng vậy, ba cái bánh màn thầu có thể mua được một mạng người."

Nhiếp Hàn Sơn rũ mắt xuống, trầm mặc rất lâu, sau đó đưa tay nhẹ nhàng phất qua những cọng rơm trước mặt, kiên định nói: "Vi Vi, ta muốn thử xem, tuy Hung Nô đã bị diệt, nhưng vấn đề thực chất của Bắc Cương vẫn chưa được giải quyết, nếu vấn đề cơm ăn không được giải quyết, sớm muộn gì cũng sẽ lại xảy ra tranh chấp, đất đai Bắc Cương không thích hợp để trồng lúa nước, nhưng ta nghĩ mảnh đất rộng lớn như vậy, cuối cùng sẽ có loại cây trồng thích hợp và năng suất cao có thể ban ơn cho Bắc Cương."

"Một ngày nào đó, ta muốn Bắc Cương cũng sẽ phồn thịnh như kinh đô."

"Ừm, nhất định sẽ như vậy." Ta hít một hơi, mới trịnh trọng phát ra âm thanh từ cổ họng.

Hắn cười cười, quay lại nắm c.h.ặ. t t.a. y ta: "Cùng ta chứ?"

"Đương nhiên."

Ở lại thêm một lúc, thấy mặt trời đã lên cao, ta kéo Nhiếp Hàn Sơn đến nhà nông dân gần đó ăn cơm, đi trên cánh đồng quê, vừa cười vừa nói chuyện.

Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng quát tháo giận dữ, kèm theo tiếng roi quất vào không trung.

Mấy thiếu niên mặc áo gấm cưỡi ngựa cao to, mười mấy tên gia đinh hung thần ác sát đang vây quanh mấy lão nông.

"Cút đi! Cút cho lão tử!"

Lão nông quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin: "Đại nhân, cầu xin các ngài, lúa sắp chín rồi, đừng, đừng mà."

"Phì... Cái lão già này, đừng có được voi đòi tiên, mau tránh ra, đừng làm hỏng hứng thú của các thiếu gia, không thì đừng trách."

...

Nhiếp Hàn Sơn và ta vừa bước nhanh tới, liền thấy một chiếc roi hung hăng quất về phía lão nông, khiến lão nông ngã lăn ra đất rên rỉ.

Nhiếp Hàn Sơn cau mày, tiến lên vài bước, trước khi chiếc roi tiếp theo quất tới, hắn đưa tay nắm lấy chiếc roi, dùng sức kéo lại, quất ngược trở lại, đánh trúng người trên ngựa.

Tên gia đinh lảo đảo vài bước, rồi ngã xuống đất.

Người còn chưa ngẩng đầu lên, tiếng mắng chửi đã vang lên.

"Không muốn sống nữa à, không biết chúng ta là ai sao! Từ đâu chui ra cái thứ hỗn..."

Lời hắn chưa dứt, đầu vừa ngẩng lên, giây tiếp theo liền bị người ta đạp xuống.

"Bản vương đánh, đến tìm bản vương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!