Chương 30: (Vô Đề)

17

Ba ngày sau, Nhiếp Hàn Sơn dâng chứng cứ lên bệ hạ, cùng ngày, Thái tử bị giam ở Trường Xuân Cung được giải trừ lệnh cấm, cha ta cũng được thả ra khỏi ngục.

Trong cơn mưa phùn, ta cùng mẹ đến Hình bộ đón ông.

Khi ra ngoài, cha vẫn mặc chiếc áo dài vải xanh mà mẹ may cho hôm bị bắt, nhưng chiếc áo vừa vặn lúc đó, giờ đây lại rộng thùng thình, gió thổi qua, dán sát vào người.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cha gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt.

Dù vậy, mẹ vẫn không kìm được nước mắt.

"Khóc cái gì? Ta không phải đã bình an ra ngoài rồi sao?" Cha nhìn mẹ, cười lớn.

"Ông già này, chỉ biết gây chuyện cho con gái và con rể, lần này nếu không nhờ Vương gia ra tay, ông đã c.h.ế. t mòn trong đại lao của Hình bộ rồi. Hừ! Ông c.h.ế. t thì sạch sẽ, trọn vẹn thanh danh, nhưng cả phủ phải làm sao đây?" Mẹ có vẻ giận dữ.

Nhưng đây là bên ngoài đại lao của Hình bộ, người đông lời ra tiếng vào, ta vội vàng ngắt lời bà: "Nương, được rồi! Được rồi! Người muốn dạy dỗ phụ thân, chúng ta về nhà rồi nói, để phụ thân nghỉ ngơi đã."

Mẹ cũng là người hiểu chuyện, lẩm bẩm vài câu rồi không nói nữa.

Trên xe ngựa, ta nhìn cha: "Phụ thân, trong ngục có ổn không?"

"Nhờ Vương gia dặn dò, mọi thứ đều tốt."

"Vậy thì tốt."

"Thái tử cũng được thả ra rồi nhỉ?"

"Hôm nay bệ hạ đã giải trừ lệnh cấm túc của Thái tử, và ra lệnh điều tra kỹ lưỡng về việc vu khống."

"Vẫn là Vương gia chủ trì sao?"

"Không, là thống lĩnh cấm vệ quân thân cận nhất của bệ hạ, Cổ Bách."

"Là hắn à, vậy thì ta yên tâm rồi, Cổ Bách tính tình cương trực, công bằng chính trực, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng." Cha gật đầu hài lòng, "Mấy ngày nay cũng làm phiền Vương gia rồi, đợi ta khỏe lại vài ngày, Vi Vi con và Vương gia về nhà một chuyến, vẫn phải đích thân cảm ơn."

"Phụ thân nói gì vậy, con sẽ về nói với Hàn Sơn, chỉ là gần đây chàng ấy cũng rất mệt mỏi, sáng sớm trước kia còn ra sân tập võ, giờ mặt trời lên cao vẫn nằm trên giường không chịu dậy, đợi chàng ấy nghỉ ngơi xong, con sẽ cùng chàng ấy về thăm phụ thân." Ta cười, không lập tức đồng ý, cũng không từ chối.

Nghe xong, cha cười: "Hai đứa tình cảm tốt như vậy, ta cũng yên tâm rồi."

Ta mím môi không nói, khẽ cong khóe mắt.

Sau khi đưa người về phủ, ta không ở lại lâu, liền cho xe ngựa quay về, mặt mày ủ dột, khiến Hổ Phách bên cạnh khó hiểu.

"Tiểu thư, sao vậy? Lão gia ra ngoài rồi, không phải nên vui sao?"

"Không sao, Hổ Phách, ta rất vui." Ta nói, nhưng trên mặt không có ý cười.

Cổ Bách không hổ là tâm phúc của bệ hạ, dưới thủ đoạn mạnh mẽ, việc Hoàng Quý Phi vu oan cho Thái tử đã sáng tỏ, nhất thời, trong kinh thành, mấy cái đầu rơi xuống đất.

Thập Tam hoàng tử trong một đêm mất thế, nhưng cùng lúc đó, Hoàng Quý Phi phản công, chĩa mũi nhọn vào Nhiếp Hàn Sơn.

Những hành vi xấu xa của Liễu di nương và người em họ xa ở kinh thành lần lượt bị vạch trần, mặc dù việc này không phải do Nhiếp Hàn Sơn chỉ thị, và lúc đó chàng còn đang ở Bắc Cương, nhưng cuối cùng vẫn bị liên lụy.

Chỉ là hiện giờ Bắc Cương mới bình định, thanh thế của Nhiếp Hàn Sơn trong dân gian đang lên cao, Hoàng Quý Phi cũng không làm gì được, cuối cùng đành để Nhiếp Hàn Sơn tạm thời về nhà suy ngẫm, binh quyền giao cho phó tướng quản lý.

Ta có chút áy náy, người sáng suốt đều có thể thấy, đây đều là do Thái tử liên lụy, mà chàng dính líu vào, đều là vì ta.

Nhiếp Hàn Sơn ngược lại không sao cả, nhân cơ hội này, ngày ngày kéo ta ra ngoài chơi, Phổ Đà Sơn, Bích Tỷ Hồ, Lam Sơn Tự…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!