Chương 61: Ngoại truyện

Trong quá trình mang thai, Vu Sính Đình có phản ứng rất mạnh, ngày nào cũng vô cùng khó chịu. Tới tháng thứ sáu, hai chân Vu Sính Đình đã sưng phù, tối đi ngủ lại thường bị chuột rút.

Phùng Mộ Huân ngủ không sâu, mỗi lần Vu Sính Đình chỉ hơi động nhẹ là anh đã tỉnh.

Nửa đêm, Vu Sính Đình bị cơn chuột rút đánh thức. Cô cắn môi, duỗi chân một cái nhưng chẳng có tác dụng gì.

Phùng Mộ Huân mở mắt, "Sao thế?"

Cô thều thào nói: "Đâu quá... bắp chân bị chuột rút."

Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Phùng Mộ Huân tỉnh táo hẳn, đến cuối giường, kéo quần ngủ của cô lên, cúi đầu cẩn thận xoa bắp chân cho cô.

Vu Sính Đình nằm trên giường, nhắm mắt buồn bực hừ một tiếng, một lát sau mở mắt liếc nhìn Phùng Mộ Huân, rồi lại uể oải nhắm mắt lại. Lúc này hai chân cô căng cứng, Phùng Mộ Huân thấy cô đau đến mức run cả người thì càng thêm đau lòng.

"Đau lắm à?" Anh nhíu chặt mày, ngón tay ấn vào giữa gam bàn chân cô, nhẹ nhàng vân vê các đầu ngón chân, động tác rất thành thục, "Uống canxi nhé?"

Vu Sính Đình lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cái đó uống được hơn một tháng rồi, bác sĩ nói là uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, em không muốn uống."

Uống canxi là đề nghị của Liêu Hải Lâm, lúc ấy Phùng Mộ Huân nghe xong cũng đồng ý, nhưng Vu Sính Đình nhớ bác sĩ nói uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, kết quả là Liêu Hải Lâm khuyên thế nào cô cũng không chịu uống. Dù bác sĩ nói nếu uống với lượng phù hợp thì không sao, nhưng cô vẫn sợ.

Cuối cùng, Liêu Hải Lâm đành nói: Con nghĩ là mẹ không lo cho đứa bé à? Nói đi nói lại thì vẫn là mẹ xót con thôi.

Phùng Mộ Huân nghĩ một lát rồi nói: "Mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem."

Được anh xoa bóp một lúc, Vu Sính Đình khẽ nói: "Không đau nữa, không phải xoa bóp nữa đâu anh. Lại đây ngủ với em nào." Nói xong, cô hé miệng cười, giơ hai tay về phía anh.

Phùng Mộ Huân cười, nghiêng người nhận lấy vòng tay cô, nằm bên cạnh cô, ôm cô, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô: "Điểm Điểm nhà mình chịu khổ rồi, còn đau không, còn khó chịu không?"

Cô không trả lời, hạ mí mắt xuống, thần sắc mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất cảm động, không thể làm gì khác là rụi đầu vào lòng anh: "Có phải em động đậy làm anh mất ngủ không?"

Thời gian này, vì cô đang mang thai nên Phùng Mộ Huân về nhà rất sớm, đôi khi kết thúc huấn luyện mệt mỏi ở đơn vị về, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, anh tắm rửa nhanh rồi lại quay ra chăm cô. Đêm đến, cô chật vật như vậy, trên cơ bản anh cũng không có mấy thời gian để ngủ, sáng sớm lại vội vàng đến quân khu.

Thấy cô khó chịu, Phùng Mộ Huân rất đau lòng. Người ta vẫn nói, mang thai rất khổ, nhưng không ngờ cô lại khổ sở đến mức đó.

Liêu Hải Lâm còn nói đùa với anh và Phùng Tranh Hiến, đứa bé này nghịch như vậy, không chừng sẽ là con trai. Thật ra anh không quá hy vọng là con trai, con trai hay con gái anh đều thích, dù sao cũng là con của mình.

Anh sờ đầu cô, dịu dàng an ủi: "Đâu có, trái lại, là em chịu khổ ấy, khó chịu thì cứ nói cho anh biết, đừng cố chịu đựng."

Cô gật đầu, ừ một tiếng, sau đó nhoẻn miệng cười. Không ngờ hành động này lại bị Phùng Mộ Huân bắt gặp, anh cúi đầu hôn cô, đan tay vào tay cô rồi nhỏ giọng hỏi: "Cười gì thế? Hả?"

Vu Sính Đình đưa tay sờ gương mặt góc cạnh của anh, không thể nghi ngờ, người đàn ông trước mặt này vô cùng đẹp trai.

Cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Em cảm thấy phúc đời này gần như đã được hưởng hết rồi."

"Nói linh tinh cái gì đấy, lúc trước anh bị thương nằm viện, chẳng phải em cũng chăm sóc anh như thế sao?"

Mang thai lại cảm giác mình trở thành Hoàng thái hậu, hô phong hoán vũ, không có gì là khó, dù chỉ hơi bị làm sao là người nhà lại căng thẳng đến độ đổ mồ hôi. Trước kia, dù ngoài mặt Phùng Mộ Huân ôn hòa, nhưng thật ra tính chuyên chế vẫn không thay đổi, thường vì chuyện công việc của cô mà tranh luận vài câu. Nhưng từ khi cô mang thai, chuyện gì anh cũng nghe theo cô. Thậm chí, cô nói mặt trăng hình vuông, anh như ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng đồng ý.

Buổi tối nọ, Vu Sính Đình đưa tay sờ sờ cơ ngực anh, ôm cái bụng cồng kềnh cọ cọ vào lòng anh.

Phùng Mộ Huân cúi đầu hôn cô qua loa, vì vừa tắm nên trên người cô còn vương hương thơm, kích thích ham muốn đã ẩn giấu lâu ngày trong anh. Cô như con mèo nhỏ, ngọ nguậy không ngừng trong lòng anh, khi có khi không châm ngòi lửa nóng rực trong cơ thể anh.

"Mộ Huân..." Thấy Phùng Mộ Huân không động đậy, Vu Sính Đình càng áp sát hơn, nói như làm nũng, sau đó chủ động hôn anh.

Sao anh lại không hiểu ý cô chứ, anh cúi đầu hôn cô, ngậm hết lời nói của cô, triền miên một lát rồi mới rời đi, lại dỗ dành: "Bà xã, như vậy không tốt cho đứa nhỏ."

Vu Sính Đình đâu chịu, bàn tay nghịch ngợm sờ lung tung trên ngực anh, lại bị Phùng Mộ Huân tóm lấy.

Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay bất giác vuốt ve bầu ngực đầy đặn của cô, lại cúi đầu hôn lên trán cô rồi đè thấp giọng nói: "Điểm Điểm, ngoan nào, nhịn một thời gian nữa nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!