Chương 6: (Vô Đề)

Quan hệ giữa Liêu Hải Lâm và Vu Sính Đình bắt đầu lâm vào diện bế tắc, gần đây hai mẹ con ít nói chuyện, mà cứ hễ mở miệng là lại to tiếng. Vu Sính Đình nhẫn nhịn, cô nghĩ thầm, lần trước là tại mình nóng nảy, cứ nghĩ chuyện mình mình làm, chẳng bận tâm đến cảm nhận của Liêu Hải Lâm nên mới khiến bà càng phản đối gay gắt hơn.

Trong khoảng thời gian này, Liêu Hải Lâm bận rộn sắp xếp việc của đoàn ca múa, về nhà cũng muộn hơn. Lại thêm chuyện của Vu Sính Đình, thật khiến cho bà bực bội, hôm nay lại nổi nóng với mấy cô gái trong đoàn do họ luyện tập hời hợt.

Chuyện của Vu Hàn Sinh vừa có kết quả, ông liền phấn khởi gọi điện cảm ơn Phùng Mộ Huân, còn mời anh đến nhà ăn cơm. Thế nhưng, Phùng Mộ Huân từ chối: "Bác trai, bác không cần phải khách sáo như vậy, cháu thật sự không giúp được gì cả. Sắp tới trong quân khu có một đại hội lớn, có lẽ là cháu không đến được."

Vu Hàn Sinh rõ ràng cảm thấy Phùng Mộ Huân có chút né tránh.

Sau khi Liêu Hải Lâm biết chuyện, bà bực bội chất vấn Vu Sính Đình, "Có phải con nói gì với Mộ Huân không?"

Vu Sính Đình cúi đầu nhìn bát cơm, thản nhiên như không: "Không ạ, con không có nói chuyện với anh ta."

Liêu Hải Lâm mềm giọng, tận tay gắp thức ăn vào bát Vu Sính Đình, "Không nói gì là tốt rồi, mẹ biết con không vui, cũng không muốn mẹ lại nhắc đến chuyện của hai đứa. Nhưng kể cả không có chuyện của bố con, thì Mộ Huân đến nhà mình ăn cơm cũng là bình thường. Nhà mình với nhà bác Phùng quen biết không phải ngày một ngày hai, thời gian ở đại viện lâu thế cơ mà, nó đến nhà mình ăn một bữa cơm là chuyện quá bình thường."

Giọng điệu của mẹ có vẻ nhượng bộ khiến cho quan hệ giữa hai mẹ con bớt phần gay gắt. Vu Sính Đình biết mình không thể làm căng với mẹ, tức nước thì vỡ bờ, loại chuyện này chỉ có thể đi từng bước một và phải dùng mưu trí mới được. Chọc tức Liêu Hải Lâm, không chừng bà sẽ dồn ép công ty của Hứa Diễn Thần.

Ngày thứ Bảy.

Vu Sính Đình hẹn Phùng Mộ Huân đi ăn ở một nhà hàng trên đường Tam Lí Truân.

Sau khi vào nhà hàng, Vu Sính Đình nhìn quanh một lượt. Chỗ này diện tích hơi nhỏ, trang trí đơn giản, bức tường gạch đỏ điểm vài đoạn sơn trắng, phía trên lờ nhờ nét bút. Song cửa sổ là tượng khắc gỗ, kĩ thuật khắc rất tinh tế, trên xà nhà treo đèn lồng gỗ.

Trong nhà hàng đa phần là người nước ngoài. Phùng Mộ Huân ngồi cạnh cửa sổ trong góc, đôi mắt đảo qua, ý bảo cô đến đó. Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay, bên dưới là chiếc quần màu đậm, trông đơn giản nhưng lại rất tươi tắn, có đôi chút không hợp với phong cách trầm ổn thường ngày của anh.

Sau khi ngồi xuống, đợi phục vụ đưa thực đơn đến, Phùng Mộ Huân bảo Vu Sính Đình chọn đồ ăn. Cô tùy ý chọn vài món, đưa thực đơn cho Phùng Mộ Huân và nói bằng giọng thoải mái: "Bữa này để tôi mời anh đi. Tôi nghe nói, anh ở Hồ Nam mấy năm, sau được điều đến Quảng Châu, chắc là anh sẽ thích nhà hàng này."

Sắc mặt Phùng Mộ Huân vẫn như thường: "Có gì đâu, cô không cần bận tâm đến khẩu vị của tôi." Một lát sau, anh bình tĩnh cầm tập tài liệu đặt trước mặt cô: "Xin lỗi, hôm đó tôi đã xem mấy tờ tài liệu trong này rồi."

Vu Sính Đình nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm, "Không sao, cũng chỉ là bản vẽ cũ thôi mà."

"Cô là chuyên gia giám định đá quý, không ngờ lại có hứng thú với cả trang trí nội thất."

"Không phải, cái này là của bạn tôi." Vu Sính Đình thầm nghĩ trong lòng, không được để đối phương nghĩ cô thay bạn trai đi lo công việc, nếu không Hứa Diễn Thần còn mặt mũi nào nữa. Hình như cô nhớ ra gì đó, "À phải rồi, Phùng Nghị là em họ anh phải không? Nếu phải thì đúng là trùng hợp, hôm đấy để rơi tài liệu trên xe anh, hôm sau bạn tôi đã nhận được điện thoại của giám đốc công ty Á Khánh."

Phùng Mộ Huân dồn sự chú ý vào từ "bạn" trong lời Vu Sính Đình, anh nhếch môi cười, thản nhiên nói: "Đúng là tôi có đưa bản vẽ cho Phùng Nghị xem qua, tôi cảm thấy phong cách thiết kế của bạn cô khá đặc biệt, nhưng suy cho cùng thì tôi cũng là ngoại đạo, nên mới để Phùng Nghị quyết định."

Lời nói của anh đúng là quá khéo léo, không thừa nhận, mà cũng chẳng phủ nhận.

Vu Sính Đình không biết nên nói gì cho tốt, thì ra đúng là Phùng Mộ Huân ra mặt giới thiệu, giờ thì không cần để tâm đến Tăng Hữu Lương rồi.

Cô cảm kích nói: "Tôi thay bạn tôi cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo, chúng ta cũng coi như là bạn cũ mà, không phải đặt mấy câu khách sáo đấy ở đầu môi."

Bầu không khí giữa hai người có chút bối rối, Vu Sính Đình lại kiệm lời như vàng. Dù hai người có quen biết từ nhiều năm, nhưng dù sao cũng đã lâu không gặp, nói chuyện dè dặt là điều đương nhiên. Đột nhiên, Phùng Mộ Huân lãnh đạm hỏi: "Còn nhớ chuyện cô bắt nạt tôi không?"

Vu Sính Đình không hiểu, đang cúi đầu uống canh liền nhìn anh với vẻ nghi hoặc: "Chuyện nào cơ? Tôi quên thật rồi."

Phùng Mộ Huân ngồi thẳng dậy, ánh mắt xoáy lấy cô: "Trước kia cô từng chọc vỡ tổ ong trên cây ở đại viện, rồi trốn tiệt trong nhà, kết quả là hại tôi bị cả bầy ong vò vẽ đốt cho không nhận ra nữa."

Anh thong dong tường thuật, không giống như đang nói chuyện đùa với cô.

Hình như Vu Sính Đình nhớ ra được một chút, vừa vui mừng cười, vừa liếc mắt nhìn trộm Phùng Mộ Huân, thấy thần sắc anh vẫn như thường thì đành cố nhịn cười, vội vàng gật đầu: "Hình như đúng là có chuyện này, thật... thật sự xin lỗi. Lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng ghi thù là được rồi, tôi không hề cố ý." Nói xong, cô che miệng cười vài tiếng, lại nhớ đến khuôn mặt sưng vù của anh lúc đó.

Hồi đó, cô quả thật vô cùng nghịch ngợm, lại ỷ là mình nhỏ hơn anh vài tuổi nên hay nghĩ cách bắt nạt anh. Không thể phủ nhận, sự kiện tổ ong là do cô cố ý. Lúc ấy, cô còn vô tư trêu anh là Vua mặt rỗ, cũng may mà Phùng Mộ Huân ôm hết tội về mình nên bố mẹ anh mới không đến nhà cô hỏi tội. Nếu không, chắc chắn cô sẽ bị Liêu Hải Lâm đánh cho một trận nhớ đời.

Hai người nói chuyện tự nhiên hơn hẳn, thấy cô cười, Phùng Mộ Huân chợt thấy vui lây, "Có phải bây giờ thoải mái hơn nhiều không? Vừa rồi cô rất khách sáo."

Bạn bè nhiều năm không gặp, muốn kéo lại khoảng cách thì chỉ có thể nhắc lại chuyện xưa, cả quá trình này, Phùng Mộ Huân vẫn luôn nhã nhặn như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!