Chương 49: (Vô Đề)

Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân đều ở bệnh viện với Vu Sính Đình, ngoài lúc tắm rửa và đi vệ sinh ra, anh hầu như không rời cô nửa bước, thậm chí còn săn sóc rất chu đáo. Có vài lần Vu Sính Đình nổi hứng, cố ý trêu tức anh, chỉ tại cứ nhìn thấy cái vẻ nghiêm túc thái quá của anh. Cô cố tình rụi rụi vào người anh, hoặc là đưa tay xoa xoa mấy cái lên ngực anh, vừa thấy dáng vẻ mất khống chế của anh, cô lại tỏ ra vô tội mà nằm xuống giường ngủ.

Chuyện này khiến Phùng Mộ Huân mặt thì bình tĩnh nhưng thật sự là vừa yêu lại vừa hận cô. Hết lần này đến lần khác, anh chẳng thể làm gì cô, chỉ có thể đợi cô bình phục rồi sẽ đòi lại bằng sạch. Ở viện một tuần, quan hệ của hai người đã tiến triển rất nhiều.

Ra viện, Vu Sính Đình lại về công ty ngay. Buổi sáng phải họp cuộc họp cổ đông, thương lượng chuyện hợp tác với công ty khác. Lần này Vu Hàn Sinh đột ngột gặp chuyện không may, vài công ty đối tác đã xin rút, thậm chí còn không muốn tiếp tục hợp tác lâu dài nữa. Hiện giờ, công ty đang bước vào giai đoạn khó khăn nhất từ trước tới nay.

Phùng Mộ Huân bảo Vu Sính Đình có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm Phùng Nghị hoặc Từ Tố, không được chống đỡ một mình. Nhưng Vu Sính Đình không muốn mắc nợ tình cảm với người ta, nếu không phải trường hợp khẩn cấp sẽ không đi cầu cạnh.

Phùng Mộ Huân cũng quay về đơn vị bàn chuyện của Vu Hàn Sinh với Phùng Tranh Hiến. Hôm nay, viện kiểm sát đã lập án, chuẩn bị chính thức khởi tố. Việc cấp bách nhất lúc này là liên lạc với luật sư biện hộ, thu thập chứng cứ có liên quan. Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân thật sự trở thành một người đàn ông của gia đình. Ban ngày đến quân khu liên hệ với mấy vị quan chức trước ở trong đại viện, những người đó đều là chiến hữu thân thiết với Phùng Tranh Hiến.

Sau khi gặp vài người của ủy ban kỷ luật, Phùng Mộ Huân mới biết tình hình của Vu Hàn Sinh nghiêm trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của anh. Bởi vụ này có liên quan đến cán bộ cấp cao, cho nên muốn lo cho một người thôi cũng không hề đơn giản.

Làm xong những chuyện cần thiết, Phùng Mộ Huân lại lái xe đến công ty đón Vu Sính Đình. Sau đó hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn. Phùng Mộ Huân vừa đẩy xe chở đồ vừa lựa cá và thịt bò.

Vu Sính Đình đang định mua vịt quay thì đã bị Phùng Mộ Huân kéo lại, "Trong nhà còn." Vu Sính Đình chép miệng, lấy thêm ít rau củ quả, ít sữa chua bỏ vào xe đẩy rồi thong dong đi ra, chỉ còn đợi Phùng Mộ Huân thanh toán và xách đồ.

Hôm nay cô giúp việc xin nghỉ, Phùng Mộ Huân đích thân vào bếp, còn không cho Vu Sính Đình đi mà bắt cô nhất định phải học nấu ăn.

Anh lấy cá mới mua ra mổ bụng, lọc thịt riêng xương riêng, động tác rất thành thục. Cá được thái thành lát mỏng, thêm chút rượu gia vị, muối, lòng trắng trứng và bột mỳ, lăn đều cá qua rồi đặt gọn sang một bên.

Vu Sính Đình suýt soa, "Anh định làm cá Thủy Chử hả?"

* Lên mạng tìm món này với tên: Sichuan Fish, theo mình thấy thì ngập dầu mỡ :P

"Ừ."

Anh gật đầu, mở vòi nước rửa tay rồi thái thịt bò thành từng lát. Thấy anh bật bếp xào rau, cô đứng đằng sau cũng lùi lại mấy bước.

Hai vợ chồng loay hoay trong bếp một lúc, cuối cùng Phùng Mộ Huân cũng làm xong đồ ăn. Vu Sính Đình chủ động đi xới cơm.

Xong xuôi, hai người cùng ngồi vào bàn ăn. Phùng Mộ Huân dùng đũa quết một giọt tương ngọt, phết lên miếng bánh lá sen rồi đặt miếng vịt nướng lên trên, thêm cọng hành với lát dưa chuột, cẩn thận gói lại rồi đưa cho Vu Sính Đình, nghiêm túc nói: "Mời phu nhân nếm thử."

Vu Sính Đình ngồi đối diện, nhìn anh cười khúc khích, nhận cái gói trong tay anh rồi ăn ngon lành. Mấy ngày qua thật sự quá ấm áp, hai người lạnh nhạt cả một thời gian dài, đến giờ như thể đã vứt bỏ được chuyện xưa. Phùng Mộ Huân không dám tưởng tượng ngày này sẽ đến nhanh như vậy, anh cho rằng hai người họ sẽ cứ giữ mãi cái kiểu không nóng không lạnh ấy, rồi lúc nào anh cũng là người chủ động.

Đến được ngày hôm nay, cho nên ý cười mãi không tan trên gương mặt anh. Ngay cả Phùng Nghị hay Từ Tố nhìn thấy anh cũng phải trêu chọc, rằng có phải dạo này anh gặp chuyện tốt hay không, hoặc là chuyện của bố vợ đã giải quyết được.

Dọn dẹp bát đũa xong, Vu Sính Đình lại hỏi anh về chuyện của Vu Hàn Sinh.

Phùng Mộ Huân thấy ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng, sắc mặt cũng không tốt, đành từ từ giải thích: "Chuyện của bố, e là hơi khó đấy."

Vu Sính Đình nâng mí mắt nhìn anh, "Vậy có phải ngồi tù không?"

Phùng Mộ Huân không trả lời câu hỏi của cô, "Em cũng biết mà, vụ lần này tương đối ồn ào, nhân vật dính đến cũng không ít, phía bí thư Mạt hoàn toàn suy sụp rồi, giờ viện kiểm sát đã đề cập đến chuyện trình chứng cớ nữa. Có điều, phán quyết thế nào còn phụ thuộc vào tòa án."

Nghe Phùng Mộ Huân nói vậy, trong lòng Vu Sính Đình có chút thất vọng, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, "Có khi nào chắc chắn phải ngồi tù không? Nếu đúng thế thì phải ngồi bao lâu? Chắc ít nhất cũng phải ba hoặc năm năm mới được ra nhỉ..." Nói đến đây, ánh mắt cô ảm đạm đi nhiều, giọng nói đầy vẻ bất lực: "Nói như vậy là anh cũng bó tay rồi?

Nếu lâu như vậy, chúng ta có thể chấp nhận được, nhưng không biết mẹ có chịu được không."

Phùng Mộ Huân bình tĩnh nhìn cô một cái, rồi đứng dậy vào bếp rót cho cô tách trà nhài. Anh đưa chiếc tách tới trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô và trấn an: "Cũng không chắc, trong tay anh có kha khá bằng chứng, nếu có phải ngồi tù thì cùng lắm cũng chỉ một năm thôi, đương nhiên cũng có khả năng là tạm giam, chỉ cần chứng minh là không chuộc lợi bất hợp pháp là được, đôi khi tặng tiền lại chưa hẳn đã là đút lót.

Huống hồ bí thư Mạt với bố vốn là bạn thân, lại có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Liêu, dựa vào đây thì trường hợp này không hẳn là nghiêm trọng."

Đôi mày Vu Sính Đình giãn ra, cô thả lỏng đầu óc, ngả vào lòng Phùng Mộ Huân.

Dường như Phùng Mộ Huân cảm nhận được tâm trạng của cô, anh vỗ vai cô và trầm giọng nói: "Đừng lo, bất kể xảy ra chuyện gì thì anh vẫn ở bên em mà."

***

Thứ Bảy, Vu Sính Đình bảo thư ký sắp xếp một bữa tiệc rượu cho công ty. Cô gọi điện cho Phùng Mộ Huân nói tối nay về muộn, phải đến hơn mười giờ mới tan tiệc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!