Vu Sính Đình cũng đã từng nghe đến chuyện giao dịch như thế này trên chốn quan trường, thậm chí là chẳng còn lạ gì, chỉ có điều chưa bao giờ suy diễn trên mình nên đương nhiên là cảm thấy vô cùng sợ hãi và tức giận. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải trải qua nỗi nhục nhã lớn như vậy, hôm nay, vì Vu Hàn Sinh bị bắt nên cô mới chạy đến nhờ vả bậc trưởng bối, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy.
Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Gần đây, áp lực công việc không nói, cô còn phải chịu sự chỉ trỏ của đám người trong công ty. Trong cuộc họp cổ đông ngày hôm qua, có mấy vị cổ đông bác bỏ quan điểm của cô, gần như khiến cô bị hạ đo ván ngay trước mắt mọi người. Bên cạnh đó, cô còn phải cùng Liêu Hải Lâm lo chuyện của Vu Hàn Sinh, phải liên lạc với luật sư. Tất cả mọi chuyện đều đè nặng trên vai cô.
Dọc đường đi, Vu Sính Đình vừa lái xe vừa lẩm nhẩm trong đầu hàng trăm câu chửi Khúc Văn Thanh. Càng nghĩ càng tức, cô nắm chặt vô lăng, ngón tay siết chặt lại. Tốc độ xe nhanh hơn, nhìn khung cảnh thụt lùi ngoài cửa sổ, cô cảm thấy như mình đang phát tiết vậy. Lúc Vu Sính Đình chuẩn bị xuyên qua ngã tư đường, từ phía bắc, một chiếc xe màu xám lao đến đuôi xe của cô. Để tránh các xe phía trước, Vu Sính Đình vội vàng đánh tay lái.
Chiếc xe lao đi đột ngột liền lộn một vòng, lúc chạm đất còn nghe thấy tiếng "két két" rất vang, phía dưới tóe một vệt lửa dài. Xe trượt đi theo quán tính vài thước rồi mới dừng lại.
Từ trên trán chảy xuống một dòng chất lỏng âm ấm, rồi thấm vào áo của cô. Đúng lúc ấy, Vu Sính Đình phát hiện ra điện thoại của mình đang rung, cô thử nhúc nhích, đưa tay lấy di động nhưng ý thức lại dần trở nên mơ hồ.
Ngày hôm sau.
Vu Sính Đình bị mùi thuốc khử trùng của bệnh viện đánh thức. Cô mở mắt nhìn, Phùng Tranh Hiến, Liêu Hải Lâm, cả Phùng Nghị đều đứng trước giường, lo lắng nhìn cô.
"Điểm Điểm." Liêu Hải Lâm nức nở gọi một tiếng. Chuyện của Vu Hàn Sinh vốn đã khiến bà tiều tụy, nghe được tin Vu Sính Đình bị tai nạn, bà suýt nữa ngất xỉu. Lúc chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, ngoài vết thương bên ngoài ra thì không có gì đáng ngại, nằm viện một thời gian là không sao.
Vu Sính Đình cựa người, từ cổ họng khô khốc phát ra tiếng gọi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, chẳng phải con vẫn ổn hay sao." Lúc nói lời đó, Vu Sính Đình cảm thấy đầu óc mộng mị, một lát sau mới phát hiện ra còn có người khác, liền nói: "Bố, Phùng Nghị, hai người cũng tới ạ?"
Phùng Tranh Hiến gật đầu với cô, sắc mặt dịu lại.
Phùng Nghị nghiêng đầu cười cười: "Chị dâu, là anh em gọi điện bảo em tới, anh ấy lo cho chị nên sai em đến xem chị thế nào. Giờ chị tỉnh lại thì anh em có thể yên tâm rồi." Dừng lại một lát, anh ta nói tiếp: "À phải rồi, chắc tầm chiều tối thì anh em mới đến đây được."
"Cảm ơn cậu."
Phùng Nghị nghe cô nói cảm ơn mà lại thấy ngài ngại, "Cảm ơn gì chứ, em cũng là người nhà mà."
Lúc này, Phùng Tranh Hiến điềm tĩnh liếc nhìn hai người một cái rồi gọi Liêu Hải Lâm ra ngoài cửa: "Tôi với ông Tuần đã gọi điện thoại cho phía sở chỉ huy bên kia rồi, chắc giờ Mộ Huân đang trên máy bay về đây. Đợi Mộ Huân về, tôi và nó sẽ bàn chuyện của Hàn Sinh, đều là người nhà cả, đừng có nói cái gì mà liên lụy với không liên lụy. Nếu năm đấy không có thủ trưởng, chưa chắc tôi đã có ngày hôm nay."
Phùng Tranh Hiến làm việc gì cũng có nguyên tắc của riêng mình, luôn phân rõ ràng giữa quân giới và chính giới, từ lúc nhận chức đến nay dù không nói là hoàn toàn thanh liêm nhưng cũng luôn nghiêm khắc với bản thân mình, cho dù là chuyện của họ hàng thân thích cũng không để tâm. Có điều, nhà họ Vu từng có ơn với ông, giờ ông thông gia gặp phải chuyện rắc rối này, ông không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dặn dò Liêu Hải Lâm xong, Phùng Tranh Hiến còn vào nói với Vu Sính Đình vài câu, bảo cô yên tâm nghỉ ngơi, chuyện khác thì không phải lo.
***
Hơn bảy giờ tối Phùng Mộ Huân mới về. Xuống sân máy quân dụng, anh được người của Phùng Nghị cử đến đưa về. Đúng tầm mọi người tan làm nên xe của anh bị kẹt lại trên đường đúng nửa tiếng.
Trong phòng bệnh lúc này có không ít người, có mấy người đồng nghiệp ở công ty Vu Sính Đình, Phùng Nghị và Liêu Hải Lâm cũng vẫn ở bệnh viện.
Anh đẩy cửa ra, cả căn phòng lập tức im lặng, mọi người đều dồn ánh mắt về phía anh.
"Mộ Huân tới rồi."
Phùng Nghị tiến lên, vỗ vai anh và cười: "Anh, em không nói dối anh nhé, em đã bảo là anh không phải vội mà. Anh xem, chị dâu không sao cả, chẳng chỗ nào là không ổn cả." Nói xong, anh ta lại chỉ vào Vu Sính Đình.
Phùng Mộ Huân vẫn còn mặc bộ quân phục huấn luyện cộc tay màu xanh đen, sau lưng đeo ba lô, da tay đã đen đi nhiều. Ánh mắt anh nhìn cô nóng như hai ngọn đuốc, đôi mắt sáng mà đẩy vẻ thâm trầm.
Hiện giờ, trên đầu Vu Sính Đình quấn đầy băng gạc, cổ tay cũng có, nhìn thoáng qua có vẻ rất tiều tụy. Hai người nhìn nhau, cảm giác như đã xa nhau rất lâu. Người mà mình ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện, Vu Sính Đình cảm thấy hai mắt cay cay, cô cúi đầu xụt xịt vài cái rồi mới miễn cưỡng cười với Phùng Mộ Huân, "Anh về rồi!"
Chỉ một câu nói như vậy đã đủ khiến mọi nỗi lo lắng trong anh tan biến. Lúc nhận được điện thoại, anh còn nghĩ cô bị nghiêm trọng lắm nên lập tức gọi điện thoại bảo Phùng Nghị đến bệnh viện. Chỉ vừa mới đây, anh nhận được lệnh của cấp trên dừng toàn bộ hoạt động lại, sau đó lúc nhận được điện thoại của Phùng Tranh Hiến thì anh mới biết nhà họ Vu xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đợi mọi người giải tán, Phùng Mộ Huân liền nói với Liêu Hải Lâm: "Mẹ, mẹ về nghỉ đi, chuyện của bố mẹ cũng đừng lo lắng, đêm nay con ở đây với Sính Đình."
Sau khi Liêu Hải Lâm ra về, Phùng Mộ Huân mới tháo ba lô đặt trên chiếc sô pha đơn ở bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh. Sắc mặt anh thấp thoáng lúc sáng lúc tối, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, một câu cũng không nói. Lát sau, anh liền vào phòng vệ sinh.
Từ phòng vệ sinh ra, anh thấy cô cúi đầu lau nước mắt, động tác rất nhanh, vừa nghe thấy tiếng động lại vội vàng nghiêng đầu như không có gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Có điều, hành động trong nháy mắt đó đã bị anh nhìn thấy.
Lúc này, Phùng Mộ Huân mới mở miệng nói chuyện với cô: "Sao lại khóc?", rồi cúi đầu nhìn vết thương trên người cô.
"Đau lắm à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!