Chương 39: Thích Yến Vi Sí

Yến Vi Sí cõng Trần Vụ ra khỏi quán ăn nhỏ ồn ào rồi đứng ở ven đường.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Yến Vi Sí vẫn cõng Trần Vụ trên lưng, đối mặt với dòng xe cộ đông đúc.

Một chiếc ô tô dừng bên cạnh hắn, hai người qua đường mở cửa ngồi vào, xe nghênh ngang phóng đi.

Trong làn khói đuôi xe, Yến Vi Sí mới tỉnh táo trở lại, cuối cùng đã nhớ ra phải gọi xe.

Mẹ kiếp, mất mặt thật.

Hắn nắm chân của người sau lưng, xốc xốc lên trên: "Đừng ngủ đấy nhé, về nhà chúng ta còn có việc phải làm."

Trần Vụ vòng tay qua cổ Yến Vi, bàn tay đeo tràng hạt rũ trước người hắn: "Không ngủ, phải làm việc."

"Ngoan." Yến Vi Sí không cần thầy dạy cũng biết dỗ dành.

Thủ Thành vào đêm hè giống một cái lò nung cháy cả ngày, gió thổi qua thổi lại dường như xen lẫn tia lửa.

Ban đêm nóng nực như thế, thanh xuân khô nóng như thế.

Yến Vi Sí vừa lên xe đã nắm tay Trần Vụ, lòng bàn tay ướt đẫm.

Trần Vụ dựa gáy lên thành ghế cứng, cần cổ tạo thành một hình vòng cung mảnh khảnh đẹp mắt, nhịp thở của anh có chút gấp gáp.

Yến Vi Sí tháo kính của anh xuống đặt sang một bên: "Buồn nôn à?"

Trần Vụ không trả lời.

Yến Vi Sí duỗi tay còn lại ra, ôm lấy nửa khuôn mặt của của anh, quay đầu anh kéo vào trong lòng mình: "Bác tài, chậm một chút."

Tài xế: "Được được."

Chuông báo thức réo vang dội trong không gian chật hẹp.

Yến Vi Sí thò tay vào túi quần của Trần Vụ, lấy điện thoại của anh ra: "Tại sao lại đặt đồng hồ báo thức vào lúc này?"

"Về nhà." Trần Vụ nhắm mắt, đỉnh đầu chống lên hàm dưới của hắn.

Yến Vi Sí buồn cười: "Ở bên ngoài ăn cơm uống rượu với người ta, còn biết mình phải về nhà à?"

"Nếu không về nhà, cậu ấy sẽ phiền." Giọng Trần Vụ không rõ ràng lắm.

Yến Vi Sí nghe không sót chữ nào: "Cậu ấy là ai?"

Trần Vụ không có phản ứng.

Trái tim Yến Vi Sí bị câu phát ngứa, cơn ngứa này còn không dễ dừng lại. Hắn chịu đựng hai ba mươi phút gian nan, cõng Trần Vụ vào nhà.

Trần Vụ được đặt xuống sofa, toàn thân mềm nhũn.

Dọc đường anh không nôn ọe cũng không ầm ĩ, mà rất yên tĩnh, bây giờ cũng vậy.

Yến Vi Sí đi vào bếp rót nước, lần đầu tiên cảm thấy căn nhà quá lớn, đi rót nước mà tốn nhiều thời gian quá, nhỏ lại sẽ càng ấm áp hơn. Suốt quãng đường hắn sải bước rất lớn, cầm nửa cốc nước trở lại bên cạnh Trần Vụ với tốc độ nhanh nhất.

"Ngồi dậy uống vài hớp đi." Yến Vi Sí vỗ nhẹ lên mặt Trần Vụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!