Chương 3: Tôi muốn tận hưởng cuộc sống tuổi già trước

Sáng thứ Hai, một nhóm nam sinh với mái tóc nhuộm sặc sỡ đủ màu xuất hiện trước cổng trường Trung học dạy nghề Tây Đức, tất cả đều trẻ trung, kiêu ngạo và ngỗ ngược.

Lúc tiết học thứ hai sắp kết thúc, bọn họ mới tới, khoác vai nhau nô đùa cười giỡn, chẳng chút hoảng hốt.

Trước cổng cũng không có thanh tra kỷ luật đứng giám sát.

Cùng với những tiếng chửi tục liên tiếp vang lên, các cậu trai vung vẩy cặp sách tiến vào trường, bỗng một trong số họ chợt dừng lại.

Hoàng Ngộ nhuộm hai sợi xanh trên đầu gọi hỏi: "Anh Sí?"

Yến Vi Sí cất bước như không có gì xảy ra.

Trong phòng bảo vệ, Trần Vụ nâng tách trà thổi phù phù lá trà bên trên, miệng chẹp chẹp nhấp một ngụm nhỏ, vẫn còn nóng. Anh buông tách trà xuống, điện thoại báo có một cuộc gọi đến, vừa bắt máy là lời chất vấn cứng nhắc, "Đang ở đâu?"

"Tôi ở nhà." Trần Vụ nói.

"Quay video để tôi xem xem." Không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào trong giọng nói của Yến Vi Sí.

Trần Vụ lập tức đứng dậy: "Bạn học Yến, cậu…" Anh bồn chồn nuốt nước miếng, "Trông thấy tôi à?"

Yến Vi Sí cười lạnh.

Trần Vụ nín thở.

Yến Vi Sí lạnh giọng nói: "Tới tòa nhà Khoa học kỹ thuật số 3, phòng 201."

"Bây giờ tôi không đi được." Trần Vụ cầm điện thoại, nhỏ giọng nói, "Tôi đang làm."

"Cho anh hai phút." Yến Vi Sí nói xong liền cúp.

Tòa nhà Khoa học kỹ thuật số 3 nằm cạnh sân thể dục, giờ này không có lớp nào dùng. Trần Vụ thở hồng hộc chạy vội trên hành lang, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng bước chân của mình. Anh nhanh chóng lên cầu thang, đẩy cửa phòng 201 ra.

Giảng đường rộng lớn trống không, Yến Vi Sí ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ ở hàng sau, đối mặt với Trần Vụ đang đứng ở cửa.

"Bạn, bạn Yến." Trần Vụ tháo kính, lau giọt mồ hôi sắp chảy xuống mắt, "Chào buổi sáng."

"Lúc dậy đã nói rồi." Yến Vi Sí thờ ơ.

"Đó là ở nhà." Khuôn mặt nóng đỏ bừng của Trần Vụ mang một nụ cười, "Đây là ở trường học, không giống."

Đôi mắt to tròn hai mí, uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ khi cười.

Yến Vi Sí lạnh nhạt nhìn anh: "Anh cười cái gì?"

Trần Vụ lập tức thu lại nụ cười.

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm anh trong chốc lát: "Lại đây."

Trần Vụ đeo lại kính lên sống mũi, bứt rứt đóng cửa phòng học rồi xuyên qua mấy hàng ghế tiến lại gần.

Yến Vi Sí nhìn xuống người trước mắt, ấn vai anh, để anh xoay một vòng trước mặt mình. Anh mặc một bộ đồng phục màu đen xấu xí với chiếc thắt lưng trên vòng eo thon, đường cong rõ ràng từ sống lưng kéo dài tới hõm eo rồi cong lên, quần cargo ôm trọn cặp mông tròn nhỏ.

Trần Vụ đang muốn nói chuyện thì chiếc mũ trên đầu đã bị cởi ra, để lộ phần tóc mái bị bẹp, kết hợp với khuôn mặt mềm mại thì trông cũng không khó coi.

"Anh không nói cho tôi biết là anh sẽ tới làm bảo vệ ở Tây Đức." Yến Vi Sí nghịch chiếc mũ của anh.

Trần Vụ rũ mắt: "Đã định nói."

"Cuối cùng vẫn quyết định giấu được ngày nào hay ngày đấy, giấu không được mới chịu nói?" Yến Vi Sí sầm mặt, "Trần Vụ, tốt nhất là anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!