Chương 29: Hắn tiêu rồi

Vì câu "Tiếng gió trên núi" của Trần Vụ, Yến Vi Sí dường như cảm nhận được làn gió từ sâu trong núi lớn lao về phía mình.

Cơn gió thổi tới thanh âm trái tim rung động.

Tiếng ầm ầm vang dội long trời lở đất, khiến trái tim hắn tê dại.

Yến Vi chuyển điện thoại từ tay phải nóng bỏng sang tay trái, rồi lại đổi sang tay phải, hắn chuyển qua chuyển lại nhiều lần như một tên ngốc, cổ họng giật giật, giọng hơi khàn: "Nghe không được."

"Sao lại nghe không được nhỉ?" Trần Vụ thấy khó hiểu, "Gió lớn như thế, túi nilon của tôi sắp bị thổi bay rồi."

"Thế để tôi đến đứng ở nơi cao hơn nhé." Anh nhìn xung quanh, đi đến một đống đất.

Dòng điện bao bọc trong tiếng rít gào tạo thành một vòng xoáy, ở trung tâm của vòng xoáy là tiếng hét đầy mong đợi của Trần Vụ: "Bạn Yến ơi, bây giờ cậu đã nghe thấy chưa?"

Yến Vi Sí vẫn nói dối: "Chưa."

"Vẫn chưa à…" Trần Vụ lại tìm gò đất cao khác, giày vải dính cỏ và bùn đất giẫm lên, "Thế giờ thì sao?"

Không ngại phiền hà, chỉ để cho hắn nghe tiếng gió khắp núi.

Hai chữ "lãng mạn" trong từ điển của Yến Vi Sí nhảy ra khỏi mặt giấy, hiện ra trước mắt hắn.

Hắn không lên tiếng.

Trần Vụ cũng không hỏi tiếp, mà chỉ duy trì tư thế cầm điện thoại, chia sẻ một góc thế giới của mình.

Gió vẫn thổi.

Nhịp tim của người thiếu niên là giai điệu sôi nổi nhất trong cả thanh xuân.

Yến Vi Sí nói: "Hình như nghe thấy rồi."

"Vậy thì tốt." Trần Vụ xuống khỏi đống đất cao, tiếp tục hướng về nơi cần đi.

Yến Vi Sí dẫn dắt từng bước: "Trần Vụ, tại sao nhất định phải để tôi nghe?"

Trần Vụ giật mình: "Chuyện này còn cần nguyên nhân à?"

"Cần." Yến Vi Sí trầm giọng.

Trần Vụ yên tĩnh phút chốc: "Cậu hỏi tôi có gì thú vị, tôi bèn đề cử gió ở chỗ tôi cho cậu."

Yến Vi Sí bật cười: "Còn gì nữa?"

Mặc dù đang cười nhưng, giọng điệu lại nghiến răng nghiến lợi, nếu không có cách nói khác, việc này sẽ không kết thúc.

"Còn có, tôi nghĩ… Có lẽ cậu…" Trần Vụ chậm rãi nói, "Muốn nghe."

Yến Vi Sí khựng lại, mặt đỏ tới mang tai: "Ai thèm nghe gió chứ, còn không thú vị bằng gà gáy heo kêu."

"Cậu muốn nghe gà gáy heo kêu à?" Trần Vụ kinh ngạc nhưng có thể thấu hiểu cho sở thích của người khác. Anh giẫm lên một nhóm nấm nhỏ, "Thế phải chờ tôi xuống núi đã."

Yến Vi Sí: "…"

"Tôi tới rồi, không nói nữa, tôi phải nhổ cỏ trên mộ đây." Trần Vụ tạm biệt xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Không phải cảm thấy khó chịu hay ngượng ngùng, mà thật sự rất tự nhiên đi bận bịu chuyện khác.

Yến Vi Sí đứng dậy, nhìn mặt nước lấp loáng sóng gợn lăn tăn. Hắn vẫn đang tuổi niên thiếu, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là nỗi khát vọng dành cho một người, từ sinh lý đến tâm lý, thuần túy lại mãnh liệt như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!