Chương 7: (Vô Đề)

17.

"Không thấy mẹ đâu nữa?!"

Thương tích của Tạ Thầm vốn chưa lành hẳn, mấy ngày nay vẫn gắng gượng tĩnh dưỡng. Hôm nay gã cố ý rửa mặt chải đầu, chỉnh y phục chỉnh tề, tính chuyện đến thăm Phó Hồng Y. Nào ngờ chưa kịp đi, thì bị phụ thân ném cho cái tin tựa sấm sét ngang trời.

Gã chau mày: "Bên cạnh mẹ vốn luôn có ám vệ ẩn thân, sao có thể mất dấu?"

Tạ Lẫm Chi khẽ nhắm mắt, thần sắc bình thản như thường. Gương mặt hắn trắng như ngọc, khó mà đoán được đáy lòng giờ phút này nghĩ điều chi.

"Đều đã chết."

Tạ Thầm giật mình, giọng bất giác trầm xuống: "Sao có thể? Mẹ không có võ công, làm sao ra tay được?"

Gã nói tới đây, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh, như chợt hiểu ra điều gì: "Cha… bên cạnh mẹ, phải chăng còn có người của Ma giáo ẩn phục?"

Tạ Lẫm Chi chậm rãi mở mắt, đáy mắt thoáng hiện nét cười âm u tựa rắn độc, thoảng qua trong chớp mắt, rồi lại tan biến.

"Mẹ con muốn chơi, để mặc y ra ngoài chơi thêm mấy ngày cũng chẳng hề gì."

Tạ Thầm trông phụ thân, thấy đôi mắt lạnh lùng u ám khôn lường kia, như thú săn đang nhìn con mồi dưới móng vuốt, bất giác lạnh sống lưng, run khẽ: "Cha… cha sớm đã biết có kẻ ngầm theo bên cạnh mẹ sao?"

Hai cha con đang đứng trong đình hóng gió, gió hồ khẽ lay, sóng biếc gợn lăn tăn. Xa xa có con cá nhô lên mặt nước phun mấy đợt bong bóng, còn chưa kịp lặn, đã bị cánh chim bổ xuống quắp đi.

Tạ Lẫm Chi dõi mắt nhìn bóng chim, khóe môi nhếch khẽ: "Vốn hoài nghi, tưởng chỉ là lũ chuột nhắt trong bóng tối to gan, dám vọng tưởng mang mẹ con rời đi. Không biết tự lượng sức mình."

Tạ Thầm nhíu mày: "Nhưng nay mẹ đã thật sự rời đi…"

Tạ Lẫm Chi khẽ mím môi: "Không vội, đợi thêm mấy ngày, ta tự khắc sẽ đưa người về."

Tạ Thầm "ừm,", rồi chợt nhớ ra: "Vậy còn Cảnh An? Em ấy vẫn đang ở Hiền vương phủ…"

Tạ Lẫm Chi hơi nhướng mày, tựa như lúc này mới sực nhớ ra còn có đứa con thứ đang bị vứt ở nhà người ta.

Tạ Thầm nóng ruột: "Hay để con đi đón em ấy về?"

Tạ Lẫm Chi khoát tay, giọng lạnh nhạt: "Không cần."

Tạ Thầm thoáng nghi hoặc.

"Con giết khách quý của Hiền vương phủ, giờ muốn đường hoàng đón em trai trở về… e khó hơn lên trời."

Tạ Thầm khựng lại, cúi đầu, rồi nhìn phụ thân, ánh mắt khó tin: "Cha… cha thực sự… bán Cảnh An cho người ta sao?"

"Xong rồi xong rồi… nếu để Cảnh An biết, nhất định sẽ quậy cho trời long đất lở."

Tạ Lẫm Chi cười nhạt: "Hiền vương rất ưng em trai con. Ở đó, nó sẽ không chịu uất ức."

Đầu óc Tạ Thầm vốn thông minh, ngẫm qua liền hiểu, giọng thấp đi: "Cha, chân tật của Hiền vương… thực sự tồn tại sao?"

Tạ Lẫm Chi bình thản: "Vừa thật vừa giả."

Tạ Thầm ngẫm nghĩ: "Từ xưa giang hồ và triều đình phân chia ranh giới rạch ròi. Nay chúng ta thực muốn tặng Hiền vương lợi thế đó?"

Tạ Lẫm Chi thoáng nhíu mày, giọng trầm lại, lạnh buốt: "Triều đình vốn bạc nghĩa, đã từng bội ước. Bàn tay bọn chúng muốn vươn quá dài… thì chặt đứt đi là xong."

Chí hắn như sóng ngầm cuộn trào, võ lâm hiện tại trong tay hắn như quân cờ đã dàn sẵn. Mà Tạ Thầm, thiên tư hơn người, từ nhỏ được hắn đích thân dạy dỗ, không chỉ là người thừa kế của Tạ gia, mà còn là người hắn bồi dưỡng để sau này kế nhiệm minh chủ võ lâm.

Tạ Thầm nhìn phụ thân, tưởng tượng cảnh trong bóng đêm, phụ thân đang căng ra một tấm lưới lớn, mà hắn cùng Cảnh An đều chỉ là quân cờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!