14.
Đêm ấy, trăng sáng sao thưa, vầng nguyệt chiếu sáng như nước giếng trong, gió lùa khe khẽ. Giữa canh khuya tĩnh lặng, Tạ Cảnh An ngủ miên man, bỗng thấy khó thở, ngực như bị vật gì chẹn lại.
Tỉnh giấc, đôi mắt cậu còn đẫm hơi sương, thần trí mông lung chưa rõ mộng hay thực, chợt phát hiện có bàn tay nghịch ngợm đang bóp lấy sống mũi mình, cố tình quấy nhiễu giấc nồng.
Trong phòng, ánh nến đã tàn, chỉ còn bóng tối phủ đầy. Tuy vậy, Cảnh An vốn là người luyện võ, dù trong đêm cũng có thể thấy rõ vật xung quanh. Cậu mở mắt nhìn kỹ, liền nhận ra người đang ngồi chồm hỗm bên mép giường mình.
"Đại ca!?"
Người nọ nhếch môi cười, đuôi mắt cong cong, rút tay lại mà trêu ghẹo: "Em ngủ ngon thật đấy, như heo con không hay biết gì."
Hai huynh đệ tuy là song sinh cùng bào thai, nhưng tướng mạo và tính tình lại khác biệt một trời một vực. Tạ Thầm dung mạo gần như bản sao của Phó Hồng Y, đôi mắt dài hẹp, sâu đen như đáy giếng, đuôi mắt cong lên ẩn nét lạnh lẽo. Dáng dấp diễm lệ, khí chất lại sắc sảo tà mị.
Ngược lại, Tạ Cảnh An mặt mũi thanh tú, mang vẻ ngây ngô hoạt bát, môi đỏ mắt to, dáng vẻ đáng yêu, da trắng nõn như ngọc non. Tuy không giống mẫu thân về hình dung, nhưng thân thể lại mềm yếu mẫn cảm, thường khi luyện võ, đại ca ra tay mạnh tý thôi đã bầm tím khắp mình.
Tạ Cảnh An dụi mắt, hỏi: "Đại ca, sao huynh biết ta ở đây?"
Tạ Thầm liếc cậu, thản nhiên đáp: "Ta không biết."
"Hả?" Cảnh An sững người.
Tạ Thầm nhàn nhạt nói tiếp: "Ta không đến để tìm em. Gặp được ở đây chỉ là trùng hợp."
"Vậy huynh lẻn vào vương phủ làm gì?" Cảnh An chép miệng hỏi nhỏ.
Tạ Thầm cười nửa miệng, sắc như dao: "Giết người."
…
Lúc ấy ngoài thành, giữa rừng khuya gió hú, tiếng nước sông róc rách trôi như khúc ca đưa tiễn. Dưới ánh trăng bàng bạc, mọi vật đều nhuốm màu bàng bạc tựa mộng ảo.
Tạ Thầm khoác theo bao vải dính máu, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như mèo rừng, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng cây, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bên cạnh Tạ Lẫm Chi, người đang khoanh tay đứng bên bờ sông.
"Hì."
Gã thiếu niên vung tay, ném cái bao lăn lóc dưới chân cha mình. Bao rơi phịch xuống đất, xoay vài vòng rồi ngừng lại trước mũi giày của Tạ Lẫm Chi.
Tạ Lẫm Chi dửng dưng, chẳng buồn cúi đầu nhìn. Dáng đứng như cây tùng thẳng tắp giữa đêm sương, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng, tựa hồ sớm quen thuộc với máu tanh mùi tử khí.
"Sao rồi?"
Tạ Thầm bước xuống bờ sông, rửa sạch tay dính máu trong dòng nước lạnh ngắt, giọng đều đều như kể một việc cỏn con: "Đã chết."
Khóe môi Tạ Lẫm Chi khẽ nhếch, gương mặt thờ ơ hiện lên chút thoả ý: "Tốt lắm."
Tạ Thầm lau tay, quay về cạnh cha. Thấy người kia vẫn dáng vẻ quân tử đạo mạo, áo quần sạch sẽ, thần sắc ung dung, lại nghĩ đến thân mình bê bết máu, gã thiếu niên không khỏi cảm thấy ấm ức, giọng bực bội nói: "Lần sau việc này tự cha làm đi, suốt ngày sai con chạy mệt rã người."
Tạ Lẫm Chi nghiêng mắt liếc gã, giọng thản nhiên như gió qua núi: "Con là người kế nghiệp, sẽ là chủ nhân tương lai của sơn trang, những việc ấy chẳng phải rèn luyện trước hay sao?"
Tạ Thầm hừ một tiếng: "Chỉ giết mỗi tên thư sinh tay trói gà không chặt, có gì mà luyện."
Tạ Lẫm Chi nửa cười nửa không, nói khẽ: "Vậy mà tên không biết võ công ấy vẫn có thể khiến con trọng thương."
Ánh mắt hắn dừng trên bả vai Tạ Thầm, nơi có vết kiếm chém sâu, máu đã cầm nhưng dấu tích còn rõ rệt.
Tạ Thầm bĩu môi, khẽ đáp: "Tên đó quả thực không biết võ, nhưng giở trò dùng độc. Con hơi sơ suất, mới bị ám vệ của hắn đả thương."
Tạ Lẫm Chi trầm mặt: "Nhớ lấy, bất kể địch nhân là ai, vĩnh viễn không được khinh suất. Ta không muốn vì sự chủ quan của con mà rước lấy tai họa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!