11.
Tạ Lẫm Chi đè nặng Phó Hồng Y đòi hỏi điên cuồng, vốn ban đầu họ đang điên loan đảo phượng ở trên giường đúng quy củ. Song qua hiệp hai, Tạ Lẫm Chi bế thân thể nhũn ra của Phó Hồng Y lên, đè y lên cửa sổ, không màng y phản đối mà mượn ánh trăng đổ xuống từ trời cao siết chặt vòng eo quá mức mảnh khảnh của người trong lòng, ưỡn hông thật mạnh.
Nửa thân người Phó Hồng Y bị đối phương húc đến nhoài khỏi cửa sổ —— tóc đen tuôn dài tựa thác nước, da trắng môi đỏ, khóe mắt ửng hồng, như yêu tinh đoạt hồn lấy phách vào ban đêm.
Nam nhân thoạt nhìn trong sáng như ngọc, dịu dàng như lan, không màng sắc dục ấy một khi khai trai ăn được món ngon, tính dục trong người không thể thu hồi mà phun trào.
Tạ Lẫm Chi có ham muốn cao, nhiều năm tập võ khiến máu nóng trong người sôi trào, lúc bắt được con mồi âm thầm mơ ước đã lâu bèn nhốt y lại. Thậm chí, hắn không kìm nổi thú tính nén chặt sau bao năm tháng, ép Phó Hồng Y nằm dưới thân mình mà hầu hạ.
Sau khi hai người thành hôn, võ lâm minh chủ được giang hồ tín nhiệm khóa y trên giường, buộc y thực hành chuyện phòng the bất kể ngày đêm, tóc mai quyện nhau không rời. Chuyện tuyên dâm giữa ban ngày thế này đối với họ vốn thường xuyên.
Lúc đó, Tạ Lẫm Chi chẳng khác nào thú vật, nghiện thân thể của Phó Hồng Y, bèn lấy cớ đóng cửa tu luyện, sau tìm được vài món đồ chơi độc đáo không rõ mò từ đâu, si mê nghiên cứu thực hành với y.
Phó Hồng Y bị hắn làm nhục, ban đầu còn hận thù chửi rủa, sau châm chọc nhạo báng, cuối cùng đành tuyệt vọng xin tha. Suốt một năm, võ lâm minh chủ chính trực hành giáo chủ Ma giáo kiêu ngạo khinh ngừng đến bật khóc, không thể không ôm hận mà thần phục với hắn.
Tạ Lẫm Chi liên tục dạy dỗ thân thể của thê tử, đến khi phát hiện Phó Hồng Y mang thai như phụ nữ, mới tha cho y.
Đấy cũng chỉ là tạm tha, sau lại như cũ không ngừng.
Bị gã đàn ông này nhốt nhiều năm, Phó hồng Y vốn tưởng rằng Tạ Lẫm Chi sớm muộn sẽ chán ngấy cơ thể mình, nào ngờ dục vọng của hắn với y không giảm còn tăng, Mười năm như một ngày, cho dù là khi y đang mang thai hay sau khi đã hạ sinh cặp song sinh, đêm nào hắn cũng ép y cùng điên loan đảo phượng, thẹn với lòng mà lên đỉnh Vu Sơn.
Chỉ khi nào hắn không ở sơn trang, Phó Hồng Y mới được tạm nghỉ vài ngày, nhưng đợi lúc hắn trở về, Tạ Lẫm Chi sẽ bắt y đền cho đủ mấy ngày hắn phải nín nhịn.
Cứ thế, Phó Hồng Y ở bên hắn mười năm, tháng ngày thấm thoát thoi đưa.
Hết một canh giờ, Phó Hồng Y mệt rã rời, hích cơ thể thấm mồ hôi đang chống đẩy liên hồi trên người y ra, giọng nói khàn khàn nhuốm vẻ thỏa mãn lẫn buồn ngủ: "Đủ rồi."
Tạ Lẫm Chi cắn nhẹ cổ y, dịu dàng hôn môi y: "Chưa đủ."
Hung khí ở thân dưới hẵng đang xâm phạm y, coi chừng không thể kết thúc nhanh như vậy.
Phó Hồng Y nhíu mày: "Ta mệt mỏi."
Tạ Lẫm Chi nói: "Phu nhân ngủ trước."
Đôi con ngươi Phó Hồng Y ướt đẫm hơi nước, nhìn thẳng vào cặp mắt ánh đỏ dục vọng của hắn. Môi đỏ y mấp máy, vẻ mặt trào phúng: "Cầm thú."
Tạ Lẫm Chi bật cười, tâm trạng rất vui vẻ: "Phu nhân cũng thoải mái mà?"
Nói xong, như muốn trừng phạt, hắn bất ngờ đẩy mạnh hông, khiến Phó Hồng Y bật thốt tiếng than nhẹ lẫn thở hắt.
Tạ Lẫm Chi cúi đầu nhìn y chăm chú, thấy dáng vẻ đằm chìm trong nhục dục của vợ mình khiến ánh mắt hắn thêm tối tăm, hơi thở dồn dập. Hắn dứt khoát ngậm môi y, nuốt vội câu mắng chửi của người ấy, tiếp tục mây mưa...
12.
Canh ba hôm ấy, trăng lặn sao tàn, gió đêm thổi hiu hắt qua song cửa. Tạ Lẫm Chi sau nhiều canh giờ cuồng nhiệt bên Phó Hồng Y, khiến thân thể phu nhân kiệt lực mệt nhoài, ngất lịm trong lòng, hắn mới sực nhớ đến chuyện của tiểu nhi tử.
Tạ Cảnh An khi ấy đang ngủ trong phòng, nhưng khi Tạ Lẫm Chi bước vào, thấy cậu nằm bất tỉnh, hơi thở nặng nề, hai gò má đỏ ửng như phủ sương chiều, toàn thân nóng bừng.
Trên cánh tay Tạ Cảnh An, vết thương do kiếm để lại đã ngấm độc. Tạ Lẫm Chi lập tức thi triển nội lực, đẩy luồng chân khí thâm hậu vào thân thể con, ép ra phần độc dư còn lại. Tạ Cảnh An hộc ngụm máu tanh, song vẫn chưa hồi tỉnh, mày nhíu chặt, thần sắc nhợt nhạt.
Thấy thế, Tạ Lẫm Chi lặng người một lúc, rồi không chần chừ, bế con lên, phi thân theo ánh trăng ra khỏi khách điếm, đi tìm người cứu chữa.
…
Chẳng rõ trải qua bao lâu, Tạ Cảnh An từ trong cơn mê mệt dần tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, thân thể đau nhức chẳng khác nào mới bị tra tấn. Trong mông lung, cậu chợt thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trên đầu, hàng mi dài rủ, môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Tạ Cảnh An ngơ ngác chớp mắt mấy lần, chưa kịp hỏi han đã ngồi bật dậy. Động tác quá mạnh khiến vết thương trên cánh tay rách ra, đau đến mức cậu nghiến răng nhíu mày bật ra tiếng "hự" khó nhọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!