Chương 4: (Vô Đề)

09.

Tầm chạng vạng tối, thân hình Tạ Cảnh An lấm lem, mồ hôi đẫm áo, mới lê bước về tới khách điếm. Phía sau cậu, còn hai kẻ truy đuổi, tựa như bóng theo hình, đuổi mãi chẳng buông.

Tạ Cảnh An vội vã trèo cửa sổ vào phòng, nơi Phó Hồng Y đang ở. Vừa thấy người, trên gương mặt cậu tức thì hiện vẻ sững sờ.

Khi ấy, Phó Hồng Y mới tắm gội xong, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng đỏ viền chỉ vàng. Gương mặt y trắng như ngọc, tay mảnh như liễu, đang nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen còn ướt. Từ ống tay áo trễ nải, thấp thoáng cánh tay trắng muốt như tuyết.

"Mẹ ơi ——"

Tạ Cảnh An vừa trông thấy, đôi mắt sáng lên như thấy cứu tinh, cất tiếng run rẩy.

Phó Hồng Y nghe tiếng, khẽ nhướng mi, ánh nhìn vẫn lạnh như sương sớm.

"Mẹ ơi —— cứu con với ——"

Cậu nhào đến bên Phó Hồng Y, sốt ruột quá độ nên quên cả rằng người này xưa nay vốn ghét bị ai tiếp cận. Cậu ôm chầm lấy thắt lưng y, mặt tựa vào lồng ngực.

Thân thể Phó Hồng Y hơi khựng lại. Cúi đầu nhìn con trai nhỏ đang run rẩy trong lòng mình, bóng hàng mi dài đổ xuống mắt một tầng mờ tối.

"……"

Cánh cửa sổ vốn đã gãy nát, lần nữa bị phá tung. Hai bóng đen áo choàng vút vào như làn khói. Hai kẻ ấy mặt giấu sau mặt nạ trắng bệch, tay cầm trường kiếm, người toát vẻ lạnh lẽo như đêm đông. Âm khí cùng mùi máu hòa lẫn khiến cả căn phòng như bị ngàn cân đè nặng.

Một tên trong số đó chỉ mũi kiếm về phía hai người, trầm giọng: "Vương gia có lệnh, bắt nó hồi phủ."

Chữ "nó" kia, rõ ràng chỉ chính là Tạ Cảnh An đang rúc vào lòng Phó Hồng Y.

Tạ Cảnh An áo xống tả tơi, tóc rối tơi bời, cánh tay loang lổ máu, cả người như trải qua một cuộc ác chiến thất bại. Cậu run rẩy rút vào lòng Phó Hồng Y, hai tay nắm chặt tay áo y, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Cậu biết rõ mình không phải đối thủ của hai kẻ kia, dù có ba phần công phu, cũng khó thoát tay họ. Còn "mẹ" cậu, tuy từng là cao thủ lẫy lừng một thời, nhưng nay võ công đã phế, chỉ còn như người bình thường – làm sao chống nổi đôi ác nhân này?

Tạ Cảnh An cắn môi, trong lòng bối rối cực độ.

Cậu không nên quay về… liên lụy đến "mẹ"…

Nỗi ân hận ngập tràn như sóng dâng trào trong lòng. Mặt mày cậu trắng bệch, môi cũng bị cắn đến rớm máu. Nhưng nỗi sợ chưa bằng nỗi lo: lỡ đâu họ làm hại "mẹ" thì sao?

Vì thế, cậu siết tay, bước lên chắn trước Phó Hồng Y.

"Các ngươi muốn bắt thì cứ bắt ta, đừng động đến "mẹ" ta ——"

Gã áo đen sấn tới định bắt người.

Phó Hồng Y vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, lên tiếng: "Con đã làm gì hai tên này?"

Y hỏi Tạ Cảnh An.

Cậu quay đầu, mắt đỏ hoe, ấm ức nói: "Mẹ ơi… Sau khi bị cha đuổi khỏi xe, con bị bọn họ đuổi giết…"

"Con thật không biết mình đã đắc tội gì với họ —— võ công họ cao lắm, con đánh không lại ——"

Phó Hồng Y lạnh lùng đáp: "Chúng là tử sĩ trong cung. Với chút bản lãnh mèo quào của con, đương nhiên đánh không lại."

Gã áo đen tiến thêm một bước. Tạ Cảnh An bất giác lùi lại, khổ sở ngước nhìn "mẹ" mình: "Vậy… mẹ ơi, con thật phải theo họ đi sao? Con không muốn đâu ——"

Tuy rằng hai tên kia tới bắt người, nhưng rõ ràng chưa có sát ý. Bằng không, với thân thủ của chúng, Tạ Cảnh An khó lòng chạy thoát.

Phó Hồng Y mím môi, lạnh lùng nói: "Chuyện do con gây, tự nghĩ cách giải quyết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!