03.
Không biết Phó Hồng Y định làm gì, y nhất quyết không đội mũ trúc. Tạ Cảnh An sợ trừng mắt, sau khi khuyên hết nước miếng, thấy "mẹ" cậu không dao động, đành cắn chặt răng nói: "Cha nhỏ, con méc cha đó!"
Ánh mắt Phó Hồng Y vừa liếc, trong đó giăng kín mây mù: "Con uy hiếp ta?"
Tạ Cảnh An run lẩy bẩy, không dám nhìn thẳng y. Khi cậu dám mở miệng bèn dùng giọng điệu chấp hết được ăn cả ngã về không.
"Cha nhỏ cứ thế đi vào, nhất định sẽ bị kẻ thù phát hiện. Lúc đó muốn giấu cũng không được, cha sẽ biết ngay."
Đôi mắt xinh đẹp của Phó Hồng Y lộ vẻ muốn giết người, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm thằng con thứ hai của mình hồi lâu. Con ngươi y đen kịt, như đầm sâu thăm thẳm lạnh lẽo.
Tạ Cảnh An thấy như bị rắn độc rít lên theo dõi. Ánh mắt dính trên người cậu như phủ tầng băng, khiến da đầu cậu không chịu được tê dại.
Cậu ỉu xìu, sốt ruột dậm chân, vừa như có chút xấu hổ buồn bực, rồi như đang làm nũng: "Mẹ ơi, đừng nhìn con thế mà ——"
Ánh mắt lạnh lẽo nọ của Phó Hồng Y hóa thành ghét bỏ rõ rành rành: "Tạ Lẫm Chi dạy con thế? Sao ta sinh ra cái đồ dễ ngượng ngùng xoắn xuýt như con."
Tạ Cảnh An ấm ức cúi đầu, chân đá lung tung mấy tảng đá con dưới đất, lẩm bẩm: "Tính con vốn vậy, có phải mẹ không biết đâu……"
Phó Hồng Y hừ một tiếng không rõ. Bỗng y như đã nghĩ thông, chìa cánh tay thon dài trắng như ngọc từ tay áo ra giữa không trung: "Đưa đây."
Tạ Cảnh An chớp chớp mắt, thấy sắc mặt "mẹ" cậu dịu lại, vội nhe răng cười, đưa y mũ trúc.
……
Sau khi hai cha con vào thành, dẫu Phó Hồng Y đã đội mũ trúc có mạng che mặt, dựa vào tà áo đỏ như máu uyển chuyển, vạt áo nhẹ bay, dáng người cao dài thẳng tắp, khí chất như trúc lạnh rừng băng, đã đủ cho ai liên tưởng đến đêm đông lạnh trăng tà thấp thoáng, thoáng trông một đoá hàn mai (*). Cứ thế, bóng dáng ấy khiến không ít người nhìn thoáng ngẩn ngơ.
(*) Mượn ý thơ Hàn Mai Ngạo Tuyết
Tạ Cảnh An nhận ra ánh mắt nóng bỏng từ hai bên đường dính lên người "mẹ" cậu, tức thì khó chịu trong lòng, thầm nghĩ biết thế ban nãy bảo "mẹ" dịch dung một chút.
Tạ Cảnh An gắng không để ý theo sau Phó Hồng Y, như chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo. Hai người vừa đến cổng chợ náo nhiệt thì bắt gặp đám rước dâu trọng đại của thế tử hầu phủ.
Chiêng trống om trời, nhạc hỉ thấu trời xanh, thoạt trông tân lang tuấn mỹ cưỡi trên lưng ngựa mặt mày hớn hở. Hai bên đường toàn bá tánh hóng chuyện vui, đông như trẩy hội. Dòng người chen chúc xô đẩy, bầu không khí cực kỳ rộn ràng.
Nhìn mười dặm hồng trang trải dài trước mắt, Tạ Cảnh An tò mò, song bị người trước mặt che mất, mà cậu không đủ cao. Tính cậu còn trẻ con ham vui, bèn kéo tay áo Phó Hồng Y, nhõng nhẽo nịnh nọt: "Cha nhỏ ơi, con không thấy."
Phó Hồng Y hạ mi, nhìn cậu.
Tạ Cảnh An ỷ vóc người nhỏ con nhân cơ hội chen lên trước, nhưng cậu sợ mình lơ đễnh sẽ lạc mất "mẹ", không dám cách y quá xa.
"Cha nhỏ bế con lên đi, cho con coi với."
Tạ Cảnh An tỏ vẻ đáng yêu mà nhìn y.
Phó Hồng Y dời tầm mắt, sắc mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh tanh chẳng dịu dàng chút nào: "Không có gì hay."
Cứ như thật không hứng thú, y xoay người vội đi, nào ngờ có chuyện lớn bất ngở xảy đến đúng lúc ấy ——
Ngựa hí vang mất kiểm xoát khiến đám đông rối loạn. Tạ Cảnh An nhỏ con bị đoàn người kích động xô đẩy, thoáng chốc bị cuốn xa khỏi Phó Hồng Y.
Tạ Cảnh An vội vã xoay xung quanh, khắp nơi toàn tiếng người thét chói tai hoảng sợ, át mất tiếng gọi ầm ĩ của cậu.
Rốt cuộc chuyện gì mới xảy ra?
……
Ấy là một thanh niên lạnh lùng mặc áo đen cũ kỹ, dùng thanh đao dài sắc bén đâm ngựa của tân lang chết trong một nhát, máu tươi văng khắp nơi. Đương lúc mấy tên hộ vệ lao tới ngăn cản đánh chàng bị thương, thanh niên kịp thời xông vào trong kiệu hoa, ôm tân nương tử đội mũ phượng khăn quàng vai ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!