Chương 1: (Vô Đề)

01.

Tạ Cảnh An ôm bó củi quay lại, thấy "mẹ" cậu xõa thớ tóc đen dài, áo đỏ bay phần phật, tay cầm kiếm quét trên đất. Mũi kiếm sắc lạnh dính vệt máu tươi, chảy dài uốn lượn trên lưỡi kiếm rồi nhỏ giọt xuống chân, thi thể gã đàn ông chết không nhắm mắt nằm ngay bên cạnh.

Thấy vậy, Tạ Cảnh An lập tức vứt hết củi xuống đất, chạy đến.

"Mẹ ——"

Tạ Cảnh An mặt ủ mày chau: "Sao mẹ giết gã?"

Gã ta là thế tử tri phủ, bọn họ giết gã sẽ phiền phức lắm!

Đôi mắt đen kịt của Phó Hồng Y hơi nheo, liếc nhìn cậu lạnh lùng, Tóc đen tung bay, khuôn mặt hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh ấy không biểu lộ cảm xúc.

"Gã đáng chết."

Nói xong, y ném bội kiếm xuống đất.

Tạ Cảnh An bất đắc dĩ hết nấc, ngồi xổm xuống. Hai ngón tay cậu đặt trên cần cổ người nằm trên đất, không thấy mạch đập, đã chết.

Vệt cắt sâu trên ngực gã chảy máu đầm đìa, chưa từng ngừng như sóng xô liên tục.

Có lẽ cảm thấy gã quá khó nhìn, cổ họng Phó Hồng Y phát ra tiếng cười lạnh, nghiêng người quay đi.

Một kiếm lấy mạng, dẫu võ công Phó Hồng Y đã sớm không còn, vẫn giết người tàn nhẫn đến thế.

Tạ Cảnh An cau mày, nghĩ coi hốt rác cho "mẹ" cậu thế nào.

Gã thế tử tri phủ thòm thèm vẻ đẹp sắc nước hương trời của "mẹ" cậu, bám đuôi bọn họ từ trong trấn đến ngoại thành. Sau khi bị cậu phát hiện, gã lộ bộ mặt dữ tợn, dùng ngôn từ độc ác uy hiếp hai người. Thoạt thấy "mẹ" cậu nổi lòng giết người, Tạ Cảnh An vội điểm huyệt nói của gã. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ ổn, nào ngờ cậu vừa bỏ đi đốn củi một chốc, "mẹ" cậu đã nhịn không được chọc tiết gã luôn.

Ai dô ——

Phó Hồng Y thấy cậu im lặng, không kiên nhẫn giục một câu: "Đực ra đấy làm gì?"

Tạ Cảnh An giúp gã nhắm mắt, đứng dậy.

Phó Hồng Y thản nhiên ra lệnh: "Nhóm lửa."

Tạ Cảnh An hạ mi mắt thưa vâng.

……

Trăng sáng vằng vặc, bóng cây ngả nghiêng.

Buổi đêm nơi hoang dã rất nguy hiểm, ở tận sâu trong núi cách đó không xa vang tiếng hổ gầm, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Phó Hồng Y ngồi lót bằng áo khoác gấm thêu hoa của Tạ Cảnh An, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh trăng nhòm qua tán cây mà ngắm y, từng vệt sáng màu bạc rọi vào gò má trắng như ngọc. Dung mạo xinh đẹp phủ vầng sáng nhẹ, thêm với quần áo đỏ lửa trên làn da trắng tuyết, tựa như tiên trên trời.

Con thỏ hoang bị nhánh cây xuyên qua, nướng trên đống lửa bập bùng. Mỡ thấm ngoài da rơi vào đốm lửa, tạo thành tia lửa nhảy múa.

Dù thịt thỏ không được nêm nếm, có sao ăn vậy mà đã thơm nức mũi. Đợi thịt chín, Tạ Cảnh An bẻ hai chân đưa cho "mẹ" cậu.

"Mẹ ơi ——"

Phó Hồng Y từ tốn mở mắt, nhìn cậu trai mới cao đến ngực y. Vẻ mặt y lạnh lùng, giọng nói như hầm băng: "Gọi sai nữa, ta khâu miệng con."

Tạ Cảnh An hờn dỗi bĩu môi, bắt gặp ánh mắt dữ tợn của Phó Hồng Y, trông không giống đang nói giỡn, bèn hậm hực đổi xưng hô: "Cha nhỏ……"

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!