Đôi mày thanh niên trên ghế dài nhíu lại, con ngươi mang theo đau lòng chăm chú nhìn người trước mặt, cậu giơ tay vén lên vài sợi tóc người đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: "Chờ chút nữa thấm thuốc sẽ không đau."
"Cố gắng chịu đựng chút nữa thôi."
Tiếng nói thanh niên ôn hòa mềm mại, trong đó còn ẩn chứa chút đau lòng.
Tần Hằng hơi hơi rũ xuống mắt, bụm mặt, mày nhẹ nhàng nhăn lại, bộ dáng nhìn qua có thêt thấy được tâm tình không vui, hắn uể oải đáp: "Ừm."
Yến Hoàn ngồi ở trên xe lăn mặt vô biểu tình, đôi bàn tay đầy vết thương, ngày hôm qua sau khi bác sĩ dùng nhíp lấy ra mảnh vụn thủy tinh chỉ xử lý một chút, sau đó vẫn không bôi thuốc.
Lúc này máu trên vết thương đã đông lại, kết vảy, nhưng vẫn để lại vết sẹo dữ tợn đáng sợ.
Tần Hằng ngồi trên ghế dài, sắc mặt hồng nhuận bình thường, chẳng qua hắn chỉ nhăn mi, làm ra vẻ mà kêu to hai tiếng, ánh mắt thanh niên lập tức nhìn qua hắn.
Không chỉ cẩn thận xem, trong con ngươi còn ẩn chứa đau lòng, giống như Tần Hằng đã phải chịu vết thương lớn, cậu ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành người đàn ông trước mặt.
Cẩn thận như đối xử với bảo bối, dường như cậu đã đặt người nọ lên đầu quả tim.
Ánh mắt Tần Hằng từ từ mà nhìn về phía người đàn ông trên xe lăn, khuôn mặt bất động liếc nhìn vài lần, sau đó ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lo lắng của Trần Tê, ôn nhu nói: "Đàn anh không sao."
Lương Chí nhìn Yến Hoàn trên xe lăn mặt không cảm xúc nhìn động tác của hai người trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, lập tức lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt chất chứa ưu thương nói: "Nhị gia, dự báo thời tiết gần nhất nói trời nhiều mưa."
"Bác sĩ nói đến khi đó chỉ sợ cơn đau trên chân ngài sẽ thường xuyên tái phát."
"Ngài phải chú ý."
TTần Hằng trong lòng cười lạnh, chậm rì rì nhìn Trần Tê, giọng nói mềm nhẹ lo lắng: "Đàn anh không quan trọng, nhưng bộ dáng của Yến tổng nhìn không tốt lắm."
Trần Tê cẩn thận quan sát trái phải gương mặt của hắn, trong lúc lo lắng nghe được hắn nói, thất thần nói: "Ngài ấy không có việc gì."
Không quan tâm Yến Hoàn đời này đứt tay là què chân, đều không liên quan đến chuyện của cậu.
Trong lòng Lương Chí lộp bộp, cúi đầu liền nhìn thấy sắc mặt Yến Hoàn nháy mắt trở nên trắng bệch.
1
Cái loại trắng bệch này là nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch, khiến cho cả khuôn mặt không hề có chút máu, giống như trái tim bỗng nhiên bị người gắt gao bóp chặt, dần dần hít thở không thông.
Sau khi Trần Tê xác định Tần Hằng không có gì, quay đầu nhìn về phía người đàn ông sắc mặt trắng bệch trên xe lăn lễ phép nói: "Yến tổng, tôi đã không có gì đáng ngại."
"Ngày mai còn có tiết học, ở chỗ này không có phương tiện, đợi lát nữa tôi hy vọng có thể cùng bạn cùng phòng của tôi trở về."
Dứt lời, thanh niên còn hơi hơi nghiêng đầu, đưa lưng về phía Yến Hoàn, ở bên tai Tần Hằng lặng lẽ nói: "Đợi lát nữa sẽ nấu cháo cho đàn anh ăn."
Dư quang Tần Hằng thoáng nhìn sắc mặt Yến Hoàn trắng bệch, cố nhịn đưa tay lên che khóe miệng, hơi hơi mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói rụt rè: "Được."
Như nghĩ đến cái gì, Tần Hằng tựa sát vào cậu, trong mắt mang theo ý cười, thanh âm không lớn không nhỏ mờ ám lên tiếng: "Đến nhà đàn anh."
Yến Hoàn hít một hơi thật sâu, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lửa giận thổi quét khắp người, hắn nhìn Trần Tê, giọng khàn khàn từng câu từng chữ nói: "Tôi hy vọng Trần tiên sau khi sinh hoàn toàn khỏi hẳn rồi mới xuất viện."
Trần Tê hơi hơi nhíu mày, ngữ khí trở nên lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy không cần."
Người đàn ông trên xe lăn nhắm mắt, bỗng dưng trầm mặc.
Lương Chí mỉm cười mở miệng nói: "Trần tiên sinh, ngài không cần lo lắng, ngày mai ngài đi học sẽ có người chuyên môn đưa đón ngài."
Hắn giống như cực kỳ tận tình khuyên bảo nói: "Ngài dù sao cũng là gia chủ của chúng tôi liên lụy tiên sinh, chúng tôi chiếu cố ngài cũng là lẽ đương nhiên."
Trần Tê trầm mặc, không lên tiếng, lẳng lặng cau mày nhìn người đàn ông trên xe lăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!