Sau khi thử hỏi một đám bác sĩ, Lương Chí nói bóng nói gió cố gắng dò hỏi ký ức của Yến Hoàn đối với tiểu thiếu gia Chu gia Chu Lộc.
Lại không nghĩ rằng ký ức của vị gia này đối với Chu Lộc vẫn như trước đây, cho rằng Chu Lộc là bạch nguyệt quang mình đã bảo vệ mười mấy năm.
Không có nửa điểm hàm hồ.
Được, Lương Chí càng thêm tuyệt vọng.
Tất cả ký ức của Nhị gia nhà mình đều bình thường, trừ bỏ phần tình cảm đối với vị Trần Tê đại học A bên kia.
Một đám bác sĩ nói với Lương Chí, ký ức của Yến Hoàn đối với vị Trần Tê kia rất có khả năng là tự thôi miên chính mình, trong tiềm thức không lựa chọn mà quên đi mà lại tự mình tạo ra một đoạn ký ức.
Trên đường trở về Yến trạch, Yến Hoàn hơi hơi khép mắt ngồi phía sau xe, biểu tình nhìn không ra hỉ nộ.
Bên người hắn để một cái điện thoại, lẳng lặng mà nằm trên ghế ngồi.
Suốt một ngày.
Trần Tê không gửi cho hắn một tin nhắn, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào.
Yến Hoàn nặng nề vén mí mắt lên, hơi thở quanh thân có chút bực bội.
Hắn không phải chỉ ăn cơm cùng Chu Lộc thôi sao?
Xem triển lãm tranh khi nào đi mà không được? Lại còn cố tình chọn thời điểm hắn cùng Chu Lộc ăn cơm?
Yến Hoàn như vậy nghĩ, mày liền nhíu lại.
Nhưng bực bội một hồi Yến Hoàn bỗng nhiên nghĩ đến, Trần Tê ở bên hắn lâu như vậy cũng chưa từng yêu cầu hắn điều gì.
Họa sĩ nhỏ này quá ngốc rồi.
Ở bên hắn lâu như vậy, cũng không xin hắn nhà cửa, xe sang hay tiền bạc, cũng không xin hắn bất kì tài nguyên gì.
Biết bao nhiêu người hao hết tâm tư muốn leo lên giường hắn, cố tình họa sĩ nhỏ này leo lên được nhưng lại như một bé đầu gỗ.
Em ấy hy vọng hắn có thể cùng nhau đi xem triển lãm tranh, hình như đây là yêu cầu đầu tiên Trần Tê đưa ra cho hắn.
Yến Hoàn cau mày, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, thanh niên thật cẩn thận lấy hết can đảm hỏi hắn, có thể cùng em ấy tham gia một buổi triển lãm tranh hay không.
Thanh niên đứng ở huyền quan, hơi hơi giương mắt nhìn hắn, trên con ngươi mang theo chút khẩn cầu, môi mỏng vì khẩn trương mà khẽ nhấp.
Yến Hoàn đứng trước mặt cậu, không chút để ý chỉnh cà vạt, nghe họa sĩ nhỏ trước mặt hắn nhẹ nhàng mà khẩn cầu: "Nhị gia, sắp đến sinh nhật của em, ngài có thể cùng em đi xem một buổi triển lãm tranh được không?"
Khi đó Yến Hoàn chỉ liếc mắt nhìn cậu, không nói chuyện, chậm rì rì nhìn họa sĩ nhỏ trước mặt khẩn trương đến mức ngon tay cuộn lên, hắn mới thong thả ung dung nói: "Được."
Họa sĩ nhỏ cười rộ lên thật sự rất đẹp, tươi đẹp như một đóa mây ngày xuân, nhưng bộ dáng cậu nở nụ cười khi vui vẻ vẫn là đẹp nhất, tựa như đóa hoa mùa xuân còn vươn sương sớm, thanh khiết tươi đẹp tỏa mình.
Làm Yến Hoàn nhìn đến mức tâm can đều ngứa ngấy.
Bỗng nhiên trong nháy mắt kia, hắn rốt cuộc hiểu rằng vì sao đám bạn bè của mình sẽ tiêu tốn tâm tư, tiền bạc, không biết mệt mà mua châu báu cho tiểu tình nhân.
Đây là một loại thú vui, nhưng nó thật sự có thể làm cho người ta nghiện.
Nhưng đến ngày đi xem triển lãm tranh đó, bỗng nhiên Chu Lộc gọi điện thoại cho hắn, nói tâm tình không được tốt, muốn hắn có thể cùng cậu ta ăn cơm giải sầu hay không.
Yến Hoàn không suy nghĩ liền đồng ý, nhưng không lâu sau, hắn mới nhớ đến chiều hôm hay sẽ cùng Trần Tê đi xem triển lãm tranh.
Sau khi do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cùng Chu Lộc ăn cơm giải sầu mà không đi cùng Trần Tê đến buổi triển lãm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!