Tô Thiệm luôn hết lời khen ngợi Tô Thừa Phương, Tô Nguyên nghe nhiều đến mức tai mọc kén luôn rồi.
Lão phu nhân sợ Tô Minh Thành mất mặt, lớn từng ấy tuổi rồi còn bị phụ thân so sánh bèn nói: "Chẳng qua nó có quý nhân dìu dắt, may mắn mà thôi." Bà quay sang La thị: "Hôm nào thời tiết ấm hơn thì dẫn Văn Bác tới đây cho ta xem, nhất định cũng xinh xắn như ba ca ca của nó vậy."
Đứa nhỏ này mới một tuổi, La thị cũng mới hết cữ không lâu, nghe vậy cúi đầu vâng dạ.
Nói đến trẻ con, Tô Thiệm cười nói: "Thừa Phương, nghe nói Nguyễn di nương có thai phải không?"
"Vâng, tháng trước đại phu đã xác nhận." Tô Thừa Phương vuốt cằm.
"Mong là có tin tốt!" Tô Minh Thành nhìn La thị: "Nàng và Nguyễn di nương lúc nào gặp cũng cười cười nói nói, hay là qua xem đi." Hắn ta cười nói với lão phu nhân: "Thượng Tĩnh hay ngại, có khi chốc nữa về nhà lại nhớ thương."
Vì Tô Thừa Phương chưa tái giá nên thi thoảng lão phu nhân vẫn cho Nguyễn Trân ra gặp khách, nhất là thân thích như La thị cũng được gặp vài lần; La thị lại nhát gan, nên nói chuyện với Nguyễn Trân hiền lành cũng khá hợp: "Qua thăm cũng đúng, Nguyễn di nương tốt lắm." Bà khen Nguyễn Trân cũng là vì nể mặt Tô Thừa Phương.
La thị vui vẻ đứng dậy.
Tô Minh Thành tài học thường thường nên không lấy được cô nương danh môn vọng tộc, vì thế đi lối tắt cưới cô nương La gia. Phụ thân La thị là ngự y, La thị cũng học được vài phần bổn sự, kiếp trước nghe nói La thị có xem mạch cho mẫu thân nhưng lúc ấy Tô Nguyên đang ở Đông uyển ngắm hoa với Tô Văn Huệ nên không rõ lắm, không biết đời này thế nào? Tô Nguyên có chút không yên lòng.
Tô Văn Huệ giỏi đoán ý người, biết cảm tình giữa Tô Nguyên và Nguyễn Trân nên bèn lên tiếng: "Chỉ ngắm thược dược cũng không có gì thú vị, không bằng đi nơi khác xem."
Đương nhiên Tô Nguyên không phản đối, kết quả Tô Văn Huệ kéo nàng tới chỗ Nguyễn Trân: "Mẹ ta đang ở đây, đi, vào xem một lát."
Cô nương thật tốt bụng, Tô Nguyên lại càng thích Tô Văn Huệ!
Nguyễn Trân quả thật có chút bối rối, La thị tới đã làm nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không ngờ sau đó hai cô nương cũng tới.
"Không đi ngắm hoa sao?" Nàng vội hỏi: "Giờ thược dược đang nở rộ, một thời gian nữa sẽ tàn mất."
Tiểu thiếp chính là như vậy, Tô Văn Huệ không khỏi có chút thương hại, khó trách tính tình Tô Nguyên không được tốt lắm, lúc mới làm bạn cứ xù lông lên như con nhím vậy, nhưng ở chung lâu mới phát hiện đây chỉ là một cô nương đơn thuần, rất giàu tình cảm. Năm ngoái khi nghe nói mẫu thân Tô Văn Huệ sinh bệnh, Tô Nguyên còn gửi một gốc linh chi tốt nhất của mình tới cho nàng.
"Con với Nguyên Nguyên ngắm chán rồi mới tới đây." Tô Văn Huệ nhìn ống tay áo đang vén lên của Nguyễn Trân: "Chẳng lẽ mẹ định bắt mạch sao?"
La thị đỏ mặt: "Xem chơi thôi."
"Ngoại tổ phụ là ngự y nổi tiếng thiên hạ cơ mà." Tô Văn Huệ cười, đẩy mẫu thân: "Mẹ mau thử xem, vừa rồi cha còn nói hi vọng có tin tức tốt mà."
Nguyễn Trân xắn tay áo lên một chút, mọi người đều chăm chú nhìn La thị, bao gồm cả Tô Nguyên.
Mặt La thị càng đỏ hơn, ngồi xuống đặt tay lên cổ tay Nguyễn Trân.
Từ góc nghiêng nhìn lại, khuôn mặt nho nhỏ của La thị nhu hoà lại an tĩnh. Tô Văn Huệ không giống nàng chút nào, mà lanh lợi hoạt bát giống Tô Minh Thành. Tô Nguyên nhìn mà thầm thở dài trong lòng, đáng tiếc y giả không thể tự y, sau khi sinh bệnh La thị không thể tự chữa cho mình, thậm chí La lão gia tử cũng bó tay, nghe nói là mất trên giường bệnh.
Tô Minh Thành ôm nàng về La gia, ngã xuống dưới mưa.
Tô Nguyên nghĩ đến số phận đoản mệnh của La thị mà thổn thức trong lòng, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng không hề rời đi. La thị bắt mạch rất nghiêm túc, tựa như phát hiện ra gì đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc, rồi lại có chút mừng rỡ. Nàng ấy chậm rãi buông tay ra.
"Thế nào?" Nguyễn Trân hỏi.
La thị chỉ cười.
"Mẹ, có phải mẹ biết gì không?" Tô Văn Huệ hỏi: "Mau nói đi mà."
La thị cũng không nói gì mà chỉ hỏi Nguyễn Trân: "Đại phu nói thế nào? Ta nghe nói đại phu Hồi Xuân đường tới xem cho ngươi, ông ấy nói gì?"
"Ông ấy nói còn phải xem đã, nói cái gì mà chưa đủ tháng nên chưa nói được, không thể mở miệng lung tung."
Nghe Nguyễn Trân nói vậy, sắc mặt La thị thay đổi, bên tai như vang lên giọng phụ thân: "Một cô nương như con làm gì có khả năng bắt mạch cho người khác. Con cũng không phải nam nhi, còn không bằng đi học nữ hồng, đừng ở đây nói hươu nói vượn, ảnh hưởng đến tính mạng người khác." Nàng ấy ngập ngừng lên tiếng: "Ngươi mới hoài hơn một tháng, khó mà nói được, vẫn là đợi một thời gian mời đại phu đi.
Đinh đại phu còn không nhìn ra thì sao ta nhìn ra được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!