Chương 50: (Vô Đề)

Nha hoàn dẫn theo thì không biết bơi, bản thân nàng ấy cũng không biết, người chèo thuyền... Nàng ấy kêu to: "Lái thuyền, ngươi mau nhảy xuống cứu người lên đi."

"Chớ hoảng." Lục Tĩnh Anh nhàn nhạt: "Không thấy là đại ca đã nhảy xuống rồi à."

Lúc này Lục Tĩnh Xu mới phát hiện Lục Vanh đang bơi về phía Tô Cẩm, nàng ấy thở phào một hơi; nhưng lại nghĩ Tô Cẩm đã mười lăm, dù Lục Vanh là biểu ca nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, trước mắt bao người, nên thế nào cho phải?

Chẳng lẽ Tô Cẩm phải gả cho Lục Vanh sao? Nhưng ai cũng nhận ra là Tô Cẩm không thích Lục Vanh.

Nàng ấy nhíu mày.

Lục Vanh kêu to: "Nhị biểu muội, muội đừng sợ, ta tới cứu muội đây."

Tô Cẩm rơi xuống nước đã kinh hoảng lắm rồi, lại còn kêu to nên đã uống phải không ít nước, thế mà còn nghe thấy tiếng Lục Vanh.

Huynh ấy tới cứu mình!

Nghe thế, Tô Cẩm còn sợ hãi hơn cả bị rơi xuống nước, nàng ấy không hề thích Lục Vanh, sao có thể để hắn ta cứu được? Bắt nàng ấy gả cho Lục Vanh thì còn khó chịu hơn cả chết. Tô Cẩm dùng cả hai tay hai chân quẫy nước liều mạng bơi về phía Hàn Như Ngộ, cố ngẩng đầu mở to mắt tìm kiếm bóng dáng hắn ta.

Hai mắt bị nước làm nhòe nhìn không rõ, nhưng nàng vẫn không từ bỏ.

Hàn Như Ngộ thu cần câu.

"Hàn công tử..." Rốt cuộc Tô Cẩm cũng nhìn thấy hắn ta, thì thào: "Cứu ta..." Nàng ấy không muốn bất kỳ ai cứu mình, trừ phi đó là Hàn Như Ngộ.

Tiếng nói rất bé, căn bản là không nghe rõ nhưng Hàn Như Ngộ nhìn nàng ấy, lại giống như nghe hiểu.

Thuyền ở rất gần, hắn ta cũng không mù, sao không thấy Tô Cẩm rơi xuống sông chứ? Chỉ là hắn ta cảm thấy Tô Cẩm là cố ý, cố ý để hắn ta cứu, để gả cho hắn ta.

Nhưng khi đó Lục Vanh lại nhảy xuống, Lục Vanh từng nhắc tới Tô Cẩm rất nhiều lần, đương nhiên Hàn Như Ngộ biết Lục Vanh thích Tô Cẩm.

Giờ cứu Tô Cẩm lên chẳng phải là được ôm mỹ nhân về nhà sao?

Xem ra Tô Cẩm bị hại!

Cũng không biết có phải do Lục Vanh làm không?

Nhưng mình có thể làm gì đây? Hàn Như Ngộ có một chút thương hại với Tô Cẩm, hắn ta đứng trên bờ, nhìn Tô Cẩm, nhìn nàng ấy liều mạng bơi tới, nhưng Lục Vanh càng ngày càng gần, tiếng Lục Vanh cũng càng lúc càng lớn.

Tô Cẩm nhịn không được rơi nước mắt.

Lục Vanh thấy sắp đuổi kịp Tô Cẩm, hét lớn: "Nhị biểu muội, muội đừng lộn xộn, muội cứ thế sẽ chìm xuống mất, muội đừng động đậy, ở đó chờ ta, Nhị biểu muội!"

Quá gần, huynh ấy sắp cứu được mình rồi.

Tô Cẩm càng thêm cố gắng bơi về phía Hàn Như Ngộ, thế nhưng người này không nhúc nhích, giống như không nhìn thấy mình vậy... Có phải hắn ta rất ghét mình không? Cho là mình chủ động nhảy xuống sông chăng?

Tô Cẩm lạnh cả người.

Đột nhiên nàng ấy nhớ ra trước lúc ngã thấy đùi nhói lên một cái, đau đến mức nàng ấy không thể đứng thẳng nên mới ngã xuống sông. Nhưng đang yên đang lành, sao tự dưng lại đau được? Lục Vanh lại đúng lúc ở trên bờ ngay gần đó, lập tức nhảy xuống theo, nhưng đầu óc Lục Vanh không tốt lắm, cũng không thể nghĩ ra loại kế sách âm hiểm này được... là Lục Tĩnh Anh!

Khó trách nàng ta đề nghị du thuyền!

Lục Tĩnh Anh thật sự là quá ác độc, Tô Cẩm lạnh cả người, nếu thật sự gả cho Lục Vanh thì chỉ sợ sau này cũng sẽ sống vô cùng bi thảm, còn nếu không bằng lòng gả thì cũng chỉ còn đường xuất gia, bị Lục Vanh cứu được còn gả cho ai được nữa?

Trong nháy mắt, Tô Cẩm mất hết can đảm.

Như vậy, còn không bằng chết đi!

Tô Cẩm nhắm mắt lại, nàng không cố gắng bơi về phía trước nữa, từ từ để bản thân chìm vào trong nước, nếu giờ có một con quỷ nước kéo mình xuống thì thật tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!