Lục Sách buông rèm xuống .
Hai người lại giống như chưa hề nói chuyện, Lục Sách thúc ngựa đi lên trước.
Tô Cẩm thấy hết tất cả, bèn cười khẽ, lần trước Tô Nguyên luôn miệng nói không thích Lục Sách nhưng vừa rồi hai người còn mắt đối mắt, mặt mày đưa tình, định lừa ai đây? Nàng ấy kéo tay áo Tô Nguyên, cố ý hỏi: "Nhị biểu ca vừa nói gì với muội vậy? Sao đã đi rồi?"
Tô Nguyên nhìn thấy vẻ chế nhạo trong mắt nàng ấy, đầu đau như búa bổ, xong rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nàng dứt khoát không nói gì hết, càng nói càng đen.
Tô Cẩm cười đến run người.
Tô Nguyên nhịn không được véo nàng một cái.
Lão phu nhân nhìn hai người: "Ở cạnh ta có náo loạn một chút cũng không sao, nhưng ra ngoài thì không nên như thế, đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, phải đoan trang. Đúng rồi, lần này về cũng nên để các con học một vài chuyện, chỉ mỗi đọc sách thôi thì không đủ, nên học chủ trì việc bếp núc với mẫu thân các con, sau này thành thân cũng không đến mức không biết gì."
Nói đến thành thân, hai cô nương đều trở nên trầm mặc.
Tô Cẩm là đau buồn vì không thể gả cho Hàn Như Ngộ, còn Tô Nguyên là không nỡ lấy chồng, nàng chỉ muốn ở cạnh mẫu thân và đệ đệ, muội muội!
Nhìn hai tiểu cô nương đều cúi đầu xuống, lão phu nhân còn cho là thẹn thùng, cười ha ha.
Tới chân Linh Sơn, xe ngựa dừng lại.
Lão phu nhân xuống xe đi cùng Lục Thái Phu nhân, dẫn các tiểu bối đi bái tế tổ tiên, đốt rất nhiều tiền giấy vàng mã, khói bụi bay khắp nơi.
Mắt thấy mấy đứa trẻ đi đạp thanh, Lục Thái Phu nhân và lão phu nhân nhẹ giọng nói chuyện.
"Hoán Dương nói muốn gả Tĩnh Anh cho Ngô thế tử, Tào quốc công phủ sắp tới cầu thân, ta nghe mà loạn." Lục Thái Phu nhân chấm chấm khóe mắt: "Tướng công mất sớm, Hoán Dương nhận tước vị nhưng không chịu nghe ta, ta khuyên nhủ nên xem tình thế nhưng nó không chịu, ngươi nói ta nên làm sao đây?"
Tào quốc công này đối nhân xử thế không được lòng người, lão phu nhân lắc đầu: "Hoán Dương thật sự là không trầm ổn bằng Hoán Vân."
"Đúng vậy, Hoán Vân cũng không đồng ý nhưng Hoán Dương là trưởng tử, không chịu nghe, tình cảm của hai huynh đệ chúng đều không tốt bằng trước kia." Lục Thái Phu nhân nhắm mắt lại: "Gần đây ta ngủ không ngon, luôn mơ thấy tướng công, không biết có phải là..."
"Ai nha!" Lão phu nhân vội muốn chết, phi một tiếng: "Chớ nói hươu nói vượn, ngày nghĩ đêm mơ thôi, không liên quan gì đến chuyện khác cả. Ta chỉ có mình ngươi, đại ca ở xa Lạc Dương, bình thường cũng không gặp được nhau, ngươi phải sống thật tốt cho ta."
"Rồi rồi." Lục Thái Phu nhân cười khổ.
"Thật ra con cháu sẽ tự có phúc của con cháu, ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi xem chẳng phải bây giờ Thừa Phương sống rất hạnh phúc sao? Bọn chúng đều đã có suy nghĩ của mình, nếu Hoán Dương đã nhất quyết kết thân thì nghe nó đi, chứ tính nó Thừa Phương cũng không khuyên nổi, hơn nữa Thừa Phương cũng không dễ nhúng tay, quan hệ của cả hai cũng không quá thân thiết, nếu là Hoán Vân thì còn đỡ."
Lão phu nhân khuyên Lục Thái Phu nhân: "Ngươi không cần quản, có lẽ lại là việc tốt."
Lão phu nhân nhìn Lục Hoán Dương lớn lên, đứa nhỏ này rất tùy hứng, làm việc rất cảm tính.
Với hai đứa con trai cũng vậy, trước kia sủng ái Lục Sách, không coi Lục Vanh ra gì, giờ Lục Sách không hợp tâm ý lại coi Lục Sách thành cái đinh trong mắt, yêu hận đều quá cực đoan. Giờ lại nhất quyết muốn kết thân với Tào quốc công phủ, tham chút vinh hiển nhất thời, bản thân vui sướng nhưng không thèm quan tâm người bên ngoài nghĩ gì.
"Vô duyên vô cớ làm ngươi phiền lòng." Lục Thái Phu nhân bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lão phu nhân: "Thôi được rồi, tới đâu hay tới đó." Bà cười một cái: "Hai bà già chúng ta khó được ra ngoài một chuyến, đi ngẳm cảnh đi. Ngươi nhìn xem, hoa bên đó nở thật đẹp? Hoa dại cũng có nét đẹp riêng."
Hai lão tỷ muội dắt tay ngắm hoa.
Bên kia Tô Nguyên với Tô Cẩm, Lục gia các cô nương ở cùng một chỗ, cùng nhau đi tản bộ ngắm phong cảnh. Hôm nay có rất nhiều nhà đều đi tế tổ, dưới chân núi có rất nhiều cô nương, khắp nơi đều là tiếng cười cười nói nói.
Tô Cẩm chỉ vào một chiếc xe ngựa mới tới: "Nhìn xem, là Trần gia đấy, Trần cô nương sắp trở thành Hoàng hậu rồi."
Trong ấn tượng của Tô Nguyên, cô nương Trần Uẩn Ngọc này rất hồn nhiên, dễ khiến người khác ưa thích. Trước kia nàng ấy ở tại Tô Châu, năm ngoái mới chuyển đến kinh thành thì đã bị Thái hậu nương nương nhìn trúng mà chọn làm Hoàng hậu. Nghĩ đến kết cục của nàng ấy, Tô Nguyên nhịn không được thở dài một cái, tháng sau nàng ấy sẽ phải vào cung, đáng tiếc mình không thể làm được gì.
Bởi vì bất lực nên cũng không muốn gặp Trần Uẩn Ngọc nữa, miễn cho áy náy, nàng quay sang nói với Tô Cẩm: "Chúng ta đi chỗ khác đi?"
Đang nói thì mấy người Lục Tĩnh Anh tới, còn có cô nương Tào quốc công phủ Ngô Lệ Hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!