Sinh con rất tốn sức, lão phu nhân biết Nguyễn Trân mệt mỏi nên sau khi nhìn nàng uống một bát canh gà xong thì nói với mấy người Tô Thừa Phương: "Đừng vây quanh Trân nhi nữa, để nàng ngủ một giấc, có gì thì mai rồi nói."
Thật ra Tô Nguyên cũng không muốn nói gì thêm nữa, vì nàng cảm thấy nhân sinh như thế này đã đủ viên mãn rồi.
"Mẹ, mai ta tới thăm ngài." Nàng cười tủm tỉm.
Tô Cẩm cũng cáo từ.
Chỉ có Tô Thừa Phương không đi, ngồi tại bên giường: "Ta trông nàng ngủ."
Lão phu nhân lắc đầu, không quấy rầy phu thê ân ái, vội vàng ra ngoài cùng hai cháu gái.
Bà ra ngoài, sang phòng bên nhìn hai đứa trẻ một lát càng thấy vui sướng, sợ là đêm nay sẽ không ngủ được, quay sang nói với Lý mama: "Ta phải viết thư cho lão gia ngay, nói cho ông ấy biết Thừa Phương có con trai rồi. May mà đã mời nhũ mẫu sớm, không thì nay lại luống cuống."
Nhũ mẫu mới mời đợt đầu tháng, được chọn rất kỹ lưỡng, giờ đang trông hai đứa trẻ.
Lý mama cười: "Ngài đi chậm một chút."
"Ai nha, không đúng, ta còn phải tới từ đường thắp một nén nhang."
"Trời tối thế này, ngài muốn đi luôn bây giờ ạ?" Lý mama sợ lão nhân gia bị ngã.
"Đi, phải đi." Lão phu nhân kiên quyết, có ngã cũng phải đi, bà phải nói cho liệt tổ liệt tông biết Tô gia bọn họ có hậu rồi!
Lý mama bất đắc dĩ đỡ lão phu nhân đi dâng hương.
Lúc này Tô Nguyên mới nghĩ tới lão thái thái và Nguyễn Trực, phát hiện tổ mẫu quá hưng phấn nên đã quên mất chuyện này, vội vàng gọi gã sai vặt tới Nguyễn gia báo tin vui.
Gã sai vặt đập cửa ầm ầm.
Người gác cổng ra mở cửa, gã sai vặt nói: "Tô phu nhân sinh long phượng thai, ngươi mau đi bẩm báo."
Đây là chuyện tốt, người gác cổng vội chạy vào nhà trong.
Lão thái thái và Nguyễn Trực đều đã ngủ, vì không biết Nguyễn Trân sẽ sinh non nên còn tưởng là tháng ba mới sinh, trước khi ngủ lão thái thái còn dặn phòng bếp ngâm măng, muốn làm vịt nấu măng cho Nguyễn Trân ăn, còn nghĩ mai phải đi chợ sớm chọn một con vịt thật béo, ai ngờ lại bị Nguyễn Trực đánh thức. Mơ mơ màng màng, lão thái thái coi là đang nằm mơ, đến tận khi Nguyễn Trực nhắc lại vài lần mới tỉnh táo.
"Con nói Trân nhi sinh rồi ư? Long phượng thai?" Lão thái thái ngồi bật dậy: "Thật sao, sao lại sinh bây giờ?"
"Ngài quản là sinh lúc nào, dù sao cũng sinh rồi, người lớn người nhỏ đều khỏe mạnh." Nguyễn Trực cười toét cả miệng: "Ngài mau dậy đi, giờ chúng ta qua thăm muội muội."
Lão thái thái ngăn lại: "Nói vớ vẩn cái gì thế, đã giờ nào rồi, chắc Trân nhi cũng ngủ rồi. Để mai đi, giờ sang để quấy rầy nó à? Đàn ông các con không biết sinh con mệt mỏi như thế nào đâu."
Nguyễn Trực không đồng ý lắm.
"Để mai, ta mang vịt nấu măng sang cho nó ăn luôn." Lão thái thái lại nằm xuống ngủ: "Ta phải dậy sớm mới được, để trưa còn mang sang."
Nguyễn Trực kinh ngạc: "Ngài còn ngủ được sao?"
"Sao lại không ngủ được, không phải đều bình an sao?" Lão thái thái cười: "Nhìn con xem, cứ như sang muộn một tý thì không được gặp Trân nhi vậy, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, lão phu nhân cũng đã nói muốn đến thì đến, ta không lo lắng gì cả, con cũng mau đi ngủ đi."
Lời của mẫu thân làm y an tâm, Nguyễn Trực gãi gãi đầu quay về phòng.
Hôm sau, quả nhiên lão thái thái mang vịt nấu măng sang thăm Nguyễn Trân.
Hai đứa bé ngủ bên cạnh Nguyễn Trân, có nhũ mẫu hầu hạ, bú sữa đến no căng, lão thái thái nhìn chằm chằm một lúc lâu: "Thật là đáng yêu, gọi là gì rồi?"
Nguyễn Trân cười: "Còn chưa đặt ạ, lão gia..." Hôm qua nàng hỏi tên con nhưng Tô Thừa Phương vẫn chưa chọn được vì sinh sớm hơn dự kiến: "Chàng muốn chọn hai cái tên thật hợp ý, hẳn là chưa đặt được ngay."
Có lẽ vì đây là trưởng tử của Tô Thừa Phương nên y sẽ rất coi trong, Nguyễn Trực vuốt ve mặt cháu trai: "Lúc Nguyên Nguyên sinh ra không phải có vị tiên sư phán mệnh cho con bé sao, phán thật chuẩn, hay để ta tìm ông ta tới nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!