Chương 45: (Vô Đề)

Sớm hơn nửa tháng so với dự kiến, lão phu nhân ngồi cạnh Nguyễn Trân, cầm lấy tay nàng: "Đừng sợ, chuyện này rất bình thường, dù ta chưa trải qua nhưng vị lão muội muội kia của ta sinh Hoán Vân là sinh non đấy, cũng không chỉ nửa tháng, tầm đến một tháng liền. Giờ con xem, không phải Hoán Vân vẫn khỏe mạnh sao, thậm chí còn cao lớn hơn Hoán Dương."

Nguyễn Trân trắng bệch mặt, xoa bụng mình: "Ta không sợ, mẫu thân."

Đứa nhỏ này, tay cũng run cả lên, có lẽ mình kỳ vọng vào nó cao quá nên nó lo lắng?

Đương nhiên là lão phu nhân rất mong Nguyễn Trân có thể thuận lợi sinh con, hơn nữa còn nhất định phải sinh con trai, nhưng trong giờ khắc quyết định này bà cũng không dám bức Nguyễn Trân, vì lúc sinh con tâm trạng rất quan trọng. Giọng lão phu nhân càng thêm ôn hòa: "Ta đã sai người đi gọi Thừa Phương, hẳn là sẽ sớm về, ta cũng sẽ ở cạnh con, con đừng sợ.

Con còn trẻ, sau này nhất định sẽ sinh thêm mấy đứa bé nữa cho Thừa Phương." 

Đang nói thì Tô Nguyên đến.

"Mẹ." Nàng vội vã chạy tới: "Mẹ, người sao rồi?"

"Đừng gấp gáp, không sao cả." Lão phu nhân trấn an: "Chỉ là sớm vài ngày thôi."

Có phải do Tô Minh Thành từng bỏ xạ hương nên mẫu thân mới sinh non không? Tô Nguyên hận chết người này, may mà ông ta chết rồi. Nhưng tổ mẫu nói cũng đúng, giờ mình không thể biểu hiện quá lo lắng, sẽ ảnh hưởng đến mẫu thân.

Nàng cười một cái, ngồi xuống: "Tổ mẫu đã nói là không sao vậy thì nhất định sẽ không sao."

Huệ Nương mời bà đỡ tới.

Lỗ thị là bà đỡ tốt nhất kinh thành, lão phu nhân đã mời nàng ấy từ trước, cho một hồng bao thật dày nên nàng ấy vẫn luôn sẵn sàng đợi ở phủ.

"Mau xem cho phu nhân." Lão phu nhân đứng dậy nhường chỗ.

Lỗ thị xem xét rồi cười: "Là sắp sinh. Khí sắc của Tô phu nhân rất tốt, ta từng học qua y lý, mạch đập cũng rất có lực, nhất định sẽ ổn, ngài cứ yên tâm." 

Nàng ấy chào hỏi mấy người trợ thủ: "Chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết đi, nhưng không cần gấp, Tô phu nhân như thế này thì cũng phải chờ thêm hai canh giờ nữa."

Thế là phải đợi đến tối sao?

Tô Nguyên hỏi: "Nếu đặt thêm chậu than trong phòng thì sao?"

Nàng sợ Nguyễn Trân lạnh.

"Có thể đặt thêm hai chậu." Lỗ thị cười, đây nhất định là Tô gia Tam cô nương, mẫu nữ liền tâm.

Sau đó Tô Cẩm cũng tới, ngồi cùng lão phu nhân.

Phía Tô Thừa Phương lại mãi không có tin tức. Lão phu nhân nghi hoặc, con trai yêu thương Nguyễn Trân như thế, đáng lẽ ra nhận được tin phải về ngay chứ, sao còn không thấy đâu? Bà lại sai người đi hỏi, một lúc sau Lục An về phủ nói với lão phu nhân: "Lão gia lại được vời vào cung, mấy năm nay mất mùa, Hộ bộ cũng bị thâm hụt nên trong cung triệu lão gia vào nghĩ cách, giờ đang đầu xuân mong năm nay bội thu mới tốt."

Lục An lại nhịn không được mà phàn nàn: "Đã triệu nhiều lần rồi!"

Dù là Hộ bộ hay là tư kho trong cung cũng phải dựa vào thuế dân chúng nộp lên, lão phu nhân nhíu mày: "Thừa Phương không hề nói với ta."

"Lão gia sợ lão phu nhân ngài lo lắng đấy ạ." Lục An đáp: "Chờ lão gia rời cung sẽ lập tức về nhà."

Lão phu nhân thở dài.

Thấy trời sắp tối mà Tô Thừa Phương vẫn chưa xuất hiện, Nguyễn Trân lo lắng nên hỏi lão phu nhân: "Mẫu thân, lão gia thế nào rồi ạ?"

"Không có gì." Lão phu nhân cũng không thể gạt nàng thêm được nữa: "Thừa Phương vào cung, chắc cũng sắp về rồi."

Bà nghĩ là Nguyễn Trân muốn có Tô Thừa Phương ở cạnh, kết quả Nguyễn Trân nghe được câu này lại thở phào một hơi, cười nói: "Lão gia không sao là tốt rồi, nếu vào cung thì bằng sự cơ trí của lão gia nhất định sẽ bình an."

Lão phu nhân giật mình, sắp sinh rồi còn lo lắng cho Tô Thừa Phương, giây phút này bà bỗng dưng hiểu được tại sao Tô Thừa Phương nhất định muốn cưới Nguyễn Trân. Đứa nhỏ này luôn đối xử với người khác thật lòng thật dạ. Bà mỉm cười: "Dù Thừa Phương có kịp về hay không thì nhất định trong lòng nó cũng nhớ tới con."

Nhất định vậy, có lẽ cũng sốt ruột lắm rồi, Nguyễn Trân tưởng tượng ra dáng vẻ của Tô Thừa Phương bèn bật cười. Chỉ tiếc là không đợi được y về rồi, bụng nàng càng ngày càng đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!