Đáng ra Tô Cẩm nên đi thỉnh giáo Hàn Như Ngộ, nhưng thái độ của Hàn Như Ngộ với mình mấy lần trước không tốt lắm, nếu giờ còn như cũ thì sợ là Hàn Như Ngộ cũng sẽ không coi mình ra gì, người này quá mức cao ngạo. Tô Cẩm mỉm cười: "Lần trước ta có học một chút với biểu tỷ, ta sẽ thử trước xem."
Nàng ấy bước lại chỗ mấy gã sai vặt đang dẫn ngựa, chọn một con ngựa con màu rám nắng, nghiêng người lên ngựa.
Động tác mạnh mẽ khiến Hàn Như Ngộ phải nhìn bằng con mắt khác. Tô Cẩm trong mắt hắn ta vẫn luôn là dong chi tục phấn, không khác gì mấy cô nương ngoài kia, thấy mình là mê mẩn chạy theo không bỏ được, nhưng hôm nay Tô Cẩm lại không mượn cơ hội thỉnh giáo.
Hàn Như Ngộ cảm thấy kỳ quái.
Lục Sách dẫn Tô Nguyên đi chọn ngựa.
Tô Nguyên liếc qua một lượt, nhưng không biết nên chọn con nào.
"Có tiêu chuẩn gì không?" Lục Sách hỏi.
"Ta thấy đều đáng yêu, nhìn đến hoa mắt." Tô Nguyên nghiêng đầu nói: "Huynh chọn giúp ta đi, ta muốn đi chầm chậm thôi, không đá ta xuống ngựa là được."
Lục Sách nói: "Muội như thế này mà là muốn học cưỡi ngựa? Đi chậm à, không bằng muội tự mình đi đi."
Tô Nguyên hạ giọng: "Không phải, ta cũng không còn cách nào cả, ta vốn chẳng không muốn đến, trời lạnh như thế này ở nhà mới tốt, ta tình nguyện ở nhà với mẹ. Ta cũng không có hứng thú với mấy con thú nướng lắm." Nàng kéo tay áo Lục Sách: "Không phải huynh cũng thế sao, chúng ta ra vẻ chút thôi, cứ làm thế là được rồi."
Lục Sách bật cười.
Hai người thì thầm với nhau trông rất thân mật, Hàn Như Ngộ thầm nghĩ khó trách Tô Nguyên chưa từng để ý tới mình, thì ra là đã có người trong lòng. Hắn ta không biết giờ cảm xúc của mình là gì. Nhưng tình cảm cũng có trước sau, nếu hai bọn họ tình đầu ý hợp thì hắn ta cũng không có tâm tư gì khác, vốn cũng không có gì, chỉ là thấy Tô Nguyên hơi đặc biệt thôi.
Hàn Như Ngộ xoay người đi ra xa.
Y bào màu xanh lay động như mây trên bầu trời, không biết vì sao đột nhiên Tô Nguyên nhớ lại giấc mộng hôm trước. Thật ra cũng không phải mộng, là đời trước. Vào một ngày mùa thu, nàng muốn tự tử nhưng lại bị Hàn Như Ngộ phát hiện, hắn cứu nàng lên, về sau thì như nào nhỉ, nàng cố gắng nhớ lại nhưng trí nhớ rất mơ hồ.
Mẫu thân đã mất, phụ thân cũng đã mất, trong mấy năm ấy, cả ngày nàng cứ mơ mơ hồ hồ, cảm thấy sống hay chết cũng không có gì khác nhau, có lẽ Hàn Như Ngộ bị thái độ ấy của nàng chọc giận.
Hắn ta muốn sống với mình thật tốt, nhưng mình thì không.
Tô Nguyên đột nhiên cảm thấy bi ai, đời trước nàng sống thành như thế cũng chẳng thể trách ai, có trách thì trách chính bản thân mình thôi.
Hai mắt nàng bỗng dưng đỏ ửng.
Lục Sách giật mình.
"Muội..." Hắn không biết nên nói gì.
Tô Nguyên vội vàng dụi mắt, nói bừa: "Cát bay vào mắt."
Chỗ này có quỷ mới có cát, kể cả có thì hắn đứng trước cũng đã chặn hết gió rồi, Lục Sách nhíu mày: "Ta không ngờ muội lại là người thích khóc nhè đấy."
Lần trước Tô Thừa Phương thành thân nàng cũng khóc mãi, giờ sao lại thương tâm nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên Tô Nguyên bị người khác nói là thích khóc nhè, nàng đỏ bừng mặt vội biện giải: "Là có cát."
Thái độ này, giận dỗi với hắn sao? Lục Sách bật cười, nhưng nhìn hai mắt nàng đã đỏ bừng nên không muốn so đo: "Được được được, là có cát."
Giọng điệu như thể đang dỗ nàng.
Mặt Tô Nguyên càng đỏ hơn. Nàng sống hai đời người, nay còn cáu kỉnh với một Lục Sách mười bảy tuổi. Tô Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Nhị biểu ca, huynh chọn được ngựa chưa?"
"Con này đi." Lục Sách chỉ một con ngựa màu đen.
"Nhìn như than vậy."
"Ta thích màu đen, có bẩn thỉu đến mức nào cũng không nhận ra, không giống con ngựa trắng trước đây của ta, rất thích lội nước, bẩn đến mức không thể rửa sạch được." Lục Sách nói bằng giọng điều đầy nghiêm túc, không hề giống nói đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!