Nhưng những chuyện này đã chẳng còn liên quan gì tới Tô Cẩm, thậm chí nàng ấy còn không hề có ý định tới thăm, chỉ có suy nghĩ rằng phải luyện chữ cho đẹp, chờ năm sau cập kê rồi gả cho một người tốt.
Nàng ấy không có mẫu thân nên sẽ cố gắng trở thành một mẫu thân tốt, sinh con cho nam nhân mình ái mộ.
Tô Cẩm học rất chăm chỉ, Tô Nguyên nhìn mà líu lưỡi, đời này Tô Cẩm thật sự quá khắc khổ, nàng ấy muốn gả cho Hàn Như Ngộ đến thế sao?
Nam nhân này.
Tô Nguyên thật sự không biết phải nói như thế nào với Tô Cẩm!
Nàng ngơ ngẩn lấy cán bút gõ vào trán.
Đột nhiên một đóa hoa bay lại đập thẳng vào đầu nàng, Tô Nguyên ai nha một tiếng.
Lưu Yến Tri vội hỏi: "Tam cô nương, có chuyện gì thế?"
"Có người đánh ta!" Tô Nguyên nhìn về phía cửa sổ, không biết từ khi nào ngoài ấy xuất hiện hai vị thiếu niên, một là Lục Vanh, một là Lục Sách, người sau còn đang cầm một nhánh mai vàng, chính là đóa hoa vừa mới đập vào mình.
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhặt lên, rất nhẹ cũng rất thơm, không biết sao hắn có thể dùng đóa hoa này ném mạnh đến thế chứ? Đang suy nghĩ vậy lại lắc lắc đầu, nàng đang nghĩ cái gì thế này, hẳn là phải khởi binh vấn tội chứ.
"Nhị biểu ca..." Nàng vừa định hỏi, Lục Vanh đã cắt lời, chăm chú nhìn Tô Cẩm: "Nhị biểu muội, tổ mẫu bảo chúng ta tới mời muội và Tam biểu muội đi chơi, chúng ta định ra ngoại thành săn bắn, muội muội, Nhị muội, Tam muội đều đi, cả Hàn biểu ca nữa."
Tô Cẩm đã trưởng thành hơn nên không còn hứng thú gì với Lục Tĩnh Anh cả, nhưng Hàn Như Ngộ lại khiến hai mắt nàng ấy tỏa sáng, vội nói với Lưu Yến Tri: "Tiên sinh, nếu là di tổ mẫu mời, chúng ta chối từ cũng không tốt."
Tô Nguyên không muốn đi chút nào.
Nghe tên Hàn Như Ngộ thôi là nàng đã không có động lực, lại còn có cả Lục Tĩnh Anh, nàng có tới cũng chỉ làm nền. Tô Nguyên không biết cưỡi ngựa, trời lại lạnh, để bọn họ đi chơi đi, nàng sẽ tới chỗ mẫu thân nói chuyện với người, nghe mẫu thân đánh đàn, thật là thích ý. Nghĩ vậy nên Tô Nguyên liền giả mệt: "Nhị tỷ đi đi, ta sợ lạnh, ở nhà thôi."
Không đi ư? Tuy rằng Tô Cẩm cũng định hòa hảo với Tô Nguyên, nhưng nam nhân thì nhất quyết sẽ không nhường, nàng ấy muốn xem rốt cuộc giữa Tô Nguyên và Hàn Như Ngộ có gì không.
"Sợ lạnh cái gì, đi cũng là ngồi xe ngựa, hơn nữa di tổ mẫu đã kêu hai vị biểu ca tới mời rồi, muội còn khước từ thì không tốt đâu. Đi, chúng ta cùng đi."
Thậm chí còn khoác tay Tô Nguyên, Tô Nguyên kinh ngạc nhìn Tô Cẩm.
"Không phải muốn làm tỷ muội với ta sao, vậy thì làm cho giống tỷ muội vào." Tô Cẩm nhướn mi.
Tô Nguyên đau đầu.
Hai người cùng cáo từ Lưu Yến Tri.
Tô Nguyên đi ra ngoài liếc Lục Sách một cái: "Nhị biểu ca, sao huynh lại ném hoa vào ta?"
"Đau không?" Lục Sách hỏi.
Đau thì không, dù sao cũng chỉ là hoa, Tô Nguyên sờ sờ đầu.
Lục Sách nhướn mi cười: "Cho muội tỉnh lại đấy, ta thấy muội đang ngẩn người."
Lúc mới tới hắn thấy Tô Nguyên đang chu môi ngẩn ngơ, tay thì cầm cán bút gõ vào trán, không biết đang nghĩ gì, trông rất buồn cười.
Tô Nguyên xấu hổ, không biết hai người bọn họ đã đứng ở ngoài bao lâu rồi? Hơn nữa Lục Sách với Lục Vanh không hợp nhau, sao lại cùng tới chứ, nàng thật sự không nghĩ ra lí do. Tô Nguyên liếc qua thì thấy Lục Vanh đã quấn quít lấy Tô Cẩm nói này nói nọ, nàng hạ giọng: "Huynh thật sự muốn đi săn bắn à?"
Lục Sách cũng không muốn đi nhưng không nỡ khiến tổ mẫu nhọc lòng. Bà cảm thấy từ khi hắn trở về, quan hệ với các huynh đệ tỷ muội không thân thiết lắm nên mới giục hắn đi, đúng lúc rảnh rỗi nên Lục Sách đành đồng ý.
"Nói thật là ta không muốn."
Tô Nguyên cười ha hả: "Ta cũng không muốn."
Lục Sách mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!