Chương 4: (Vô Đề)

Sáng hôm nay nàng không hề tới chỗ mẫu thân nhưng có gặp Tô Cẩm, lại tranh cãi, sau đó mấy người Lục Tĩnh Anh đến, Lục Tĩnh Anh và Tô Cẩm kẻ xướng người hoạ làm nàng cực kỳ tức giân phẩy tay áo bỏ đi nên không biết Lục Tĩnh Xu có nói chuyện Hàn phu nhân vào kinh.

"Năm nay biểu ca tham gia thi hội, biểu mợ lo một mình huynh ấy ở kinh thành nên giao mọi chuyện cho nhị biểu mợ rồi vội vàng tới kinh." Lục Tĩnh Xu mím môi cười: "Mấy hôm nay mẫu thân đều đang suy nghĩ thực đơn để chiêu đãi biểu mợ đấy."

Hàn Như Ngộ mới từ Tô Châu đến kinh thành không lâu, vì là con cháu vọng tộc, lại có sư phụ là đại nho Giang Nam Đàm phu tử nên vừa tới đã khiến mọi người chú ý, hơn nữa dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, lại mới mười bảy tuổi nên có rất nhiều gia tộc muốn kết thân.

Lục tam cô nương Lục Tĩnh Nghiên cũng rất tự hào khi nhắc tới vị biểu ca này: "Thật ra biểu mợ cần gì phải lo lắng, biểu ca tài hoa như vậy, chỉ lo là có được giải Nguyên hay không thôi.

Đứng nhất trong kỳ thi hội, khẩu khí lớn thật, Tô Nguyên mím môi, nàng nhớ lại giọng điệu lạnh lùng bảo nàng có chết cũng phải làm quỷ Hàn gia của Hàn Như Ngộ, sắc mặt trầm xuống.

Tô Cẩm cười nói: "Chữ của Hàn công tử thật sự rất đẹp, tổ mẫu có cho chúng ta xem nói nếu chúng ta học được một phần mười thần vận này đã là tốt lắm rồi."

"Có gì khó đâu, lần tới để ta bảo biểu ca hướng dẫn một chút."

Tô Cẩm vội nói: "Như thế thật phiền quá."

Mặt tiểu cô nương hơi đỏ lên, Tô Nguyên xem ở trong mắt không khỏi than nhẹ, năm đó nghe tin nàng gả cho Hàn Như Ngộ, Tô Cẩm như phát điên mà ném giá y của nàng xuống đất dẫm nát. Khi đó có ai không hâm mộ nàng đâu, Hàn Như Ngộ có tài có mạo, gia thế lại cao, vào hàn lâm tương lai tất có tiền đồ vô lượng, loại sao chổi như nàng lại được gả tốt như thế có ai không nghi hoặc trong lòng.

Mà Tô Cẩm vì phụ thân mất nên phải giữ đạo hiếu, đến mười bảy tuổi vẫn chưa đính hôn, nàng ấy cảm thấy là do Tô Nguyên khắc chết phụ thân nên đẩy tất cả lỗi lầm lên người Tô Nguyên.

Tô gia không có Tô Thừa Phương thì dù có gia nghiệp có lớn đến đâu đi nữa thì danh vọng cũng không bằng được khi trước, đương nhiên trượng phu của Tô Cẩm cũng kém Hàn Như Ngộ. Tô Nguyên liếc nhìn Tô Cẩm, chỉ tiếc bọn họ cứ nghĩ mình sắp bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng cuối cùng lại chết trong thảm hại như thế.

Giống như lại cảm giác được cơn tuyết lớn ngày hôm đó, Tô Nguyên lạnh run cả người: "Chúng ta mau đi xem thược dược đi, tổ mẫu bảo ta và nhị tỷ hái một ít biếu di tổ mẫu đấy."

Vốn là tới xem thược dược nên không ai dị nghị gì, đều đi tới đông uyển.

Không khác gì trước kia, Lục Tĩnh Anh xem thường nàng, chỉ nói chuyện với Tô Cẩm, Lục Tĩnh Nghiên là người nịnh bợ Lục Tĩnh Anh nên đương nhiên là đứng ở bên kia, chỉ có Lục Tĩnh Xu sợ Tô Nguyên bị lạnh nhạt nên thường thường quay lại nói hai câu.

"Biểu mợ tới nên mẫu thân muốn nương cơ hội này để ta và muội muội cũng tham gia chuẩn bị, ta không biết phải làm sao bây giờ, thực đơn là mẫu thân chọn, chúng ta có thể làm gì đây?"

Tô Nguyên cười nói: "Nhị biểu thẩm muốn rèn luyện các ngươi mà, đây là chuyện tốt, các ngươi đến hỏi quản sự xem bình thường phải chú ý cái gì rồi cứ thế mà làm theo. Nếu sợ sơ suất thì đi hỏi di tổ mẫu, lão nhân gia người từng một mình quản lý Lục gia, tất sẽ chu toàn."

Lục Tĩnh Xu nghe xong cực kỳ kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng ấy thì tuy Tô Nguyên là thứ nữ nhưng dung mạo xinh đẹp, miệng lại lợi hại nên dù không hòa thuận với Tô Cẩm nhưng vẫn được lão phu nhân thương yêu, Tô Thừa Phương cũng không phân biệt đối xử với nàng, chẳng khác gì đích nữ thậm chí còn hơn Tô Cẩm, lại còn được Nguyễn Trân yêu thương nên hơi kiêu căng một chút.

Nàng ấy vốn cũng chẳng trông cậy Tô Nguyên sẽ nói được điều gì đúng đắn ai ngờ lại đạo lý rõ ràng.

"Ngươi nói cũng có lý..."

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Lục Tĩnh Xu, Tô Nguyên mới cảm thấy mình nói hơi nhiều: "Ta thường nghe tổ mẫu dạy như vậy." Lập tức chuyển chủ đề: "Hàn phu nhân mới tới kinh thành, chắc các ngươi phải mời rất nhiều khách nhỉ?"

"Nào có, biểu mợ không quá thích náo nhiệt, người trong nhà cùng ăn bữa cơm, lại mời vài nhà thân thích, thêm các ngươi, khoảng ba bốn bàn tiệc thôi."

Người trong nhà là chỉ Lục gia, không biết Lục Sách có về không? Kiếp trước hắn giữ lời giúp mình, nhất định sẽ có xung đột với Hàn Như Ngộ, Tô Nguyên cảm kích hắn giúp mình tròn tâm nguyện trước khi chết nên cũng có chút quan tâm: "Nhị biểu ca vẫn ở Đồng Châu ư, hắn có viết thư về cho các ngươi không?"

Lục Tĩnh Xu lắc đầu: "Ta không biết, huynh ấy có viết cũng là viết cho đường tỷ..."

Lục Tĩnh Anh có luyện võ nên tai rất thính, cười lạnh: "Nói đến hắn ta làm gì, có về hay không thì liên quan gì đến chúng ta, phụ thân cũng đã nói là không cần quan tâm tới hắn ta!"

Vẫn là bộ dạng thống hận đó, nếu là trước kia thì Tô Nguyên sẽ liên tưởng đến chính mình, Lục Tĩnh Anh ghét con thứ, hận Lục Sách đoạt mất vinh quang của Lục Vanh nên nhìn thấy thứ nữ Tô gia, nàng cũng ghét bỏ. Có điều bây giờ Tô Nguyên đã biết chuyện mấy năm tới, không biết khi phủ Quốc công bị xét nhà, Lục Tĩnh Anh có hối hận không?

Nếu đối xử với Lục Sách tốt hơn, thì có lẽ đã có thể tránh được kết cục ấy.

"Trước kia vì giúp hắn mà tam muội từng làm bẩn hết váy đẹp, vài năm không gặp nên cũng muốn hỏi một câu." Thật ra Tô Cẩm cũng thấy lạ khi Tô Nguyên hỏi đến Lục Sách vì lâu lắm rồi không nghe nàng đề cập tới, nhưng trước mặt Lục Tĩnh Anh chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ mong Lục Tĩnh Anh sẽ càng ghét Tô Nguyên.

Quả nhiên Lục Tĩnh Anh nhướn mi: "Đều là người một đường, quả là nhân chi thường tình."

Thứ tử thứ nữ luôn thấp hơn dòng đích một bậc, có lẽ vì tâm lý này nên khi Lục Sách bị chó dữ cắn nàng mới giúp, mong là có thể cùng chung mối thù, chỉ tiếc Lục Sách nhanh chóng đi Đồng Châu nên không mượn được sức. Sau đó song thân qua đời, nàng tinh thần lụi bại, hối hận, thống khổ cả đời.

Mà nay được trọng sinh, Tô Nguyên đã không còn tâm tư này nữa. Nàng thầm nghĩ, nhất định phải nắm chắc tương lai trong tay, để phụ thân phụ mẫu một đời bình an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!