Cha mẹ động phòng, Tô Nguyên lại không ngủ được, lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ đến ngày mai gặp mẫu thân, được quang minh chính đại gọi mẹ nàng lại hưng phấn, cứ thế đến tận nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng ra Thải Vi đánh thức Tô Nguyên, hai mắt Tô Nguyên đều thâm đen cả.
Thải Vi giật mình: "Cô nương ngài không ngủ sao?"
"Ngủ ít thôi, không sao, dặm thêm tý phấn là được rồi." Tô Nguyên tinh thần phấn chấn nói: "Mau đi hỏi thăm xem mẹ ta đã dậy chưa?" Tiếng 'mẹ' này nàng gọi đặc biệt ngọt ngào.
Thải Vi hé miệng cười: "Chắc chưa đâu ạ, nghe nói... tận khuya mới đi ngủ ạ."
Tô Nguyên biết đây là ý gì, nhất thời vui đến rạo rực cả người.
Quả thật Nguyễn Trân còn chưa dậy, đêm qua Tô Thừa Phương khác hẳn ngày xưa, càn rỡ mà mạnh bạo, rõ ràng biết nàng đang có thai còn cố tình làm thế, nàng không dám y lại cắn vành tai nàng thì thầm nói đã hỏi đại phu.
Nàng còn bị bắt gọi vài tiếng tướng công.
Nghĩ đến chuyện tối qua, nàng vội kéo chăn lên che khuất gương mặt đỏ bừng, một lát sau đảo mắt thấy trời đã sáng, giật mình vội ngồi dậy.
Tô Thừa Phương miễn cưỡng ôm lấy eo nàng: "Không vội, nàng đi kính trà sớm như vậy, chỉ sợ mẫu thân còn chưa dậy đâu."
"Nhưng mà..." Lần đầu tiên làm con dâu, nàng vẫn thấy căng thẳng.
Tô Thừa Phương kéo nàng lại: "Không sao đâu, hôm qua mẫu thân cũng đã dặn dò ta, nói nàng cũng đã ở Tô phủ mười mấy năm rồi, không cần câu nệ, kính trà muộn chút cũng không sao, ngủ tiếp đi." Nói rồi ấn đầu Nguyễn Trân vào ngực mình: "Nghe lời, ta biết nàng mệt mỏi."
Hiện giờ cả tâm trí mẫu thân chỉ ở trong bụng Nguyễn Trân, điều quan trọng nhất là cháu trai, làm gì còn tâm trí mà để ý đến cái gì khác... chỉ mong thật sự là long phượng thai, nhưng dù không phải thì cũng đã là thê tử của y rồi, mẫu thân cũng không làm gì được.
Lồng ngực y vô cùng ấm áp, Nguyễn Trân nghe tiếng tim đập mạnh mẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mãi đến giờ Thìn hai người mới dậy.
Tô Nguyên cũng vội vàng tới chính phòng.
Trên đường đi gặp được Tô Cẩm, thoạt nhìn cũng là ngủ không tốt, phấn trên mặt còn dày hơn cả nàng, chắc chuyện của Chân Quân đả kích nàng ấy quá lớn, làm sao có thể ngủ được? Không biết nàng ấy đã suy nghĩ cẩn thận chưa, Tô Nguyên cười nói: "Nhị tỷ, chúng ta đi cùng nhau đi."
Ánh nắng sớm rực rỡ, tiểu cô nương cười vô cùng hữu hảo.
Tô Cẩm xiết chặt nắm tay, ngày hôm qua là ác mộng lớn nhất cả đời nàng ấy, lăn qua lộn lại nhớ lại tất cả mấy năm nay, tất cả là do Tô Nguyên ban tặng! Thống khổ không thể nói thành lời, nhưng cũng là lần thanh tỉnh nhất. Dù là Tô Nguyên hay Nguyễn Trân cũng chưa từng uy hiếp đến địa vị của mình, chỉ là Chân Quân luôn nhắc nhở rằng Tô Nguyên khắc chết mẫu thân, nên mình mới bất mãn với Tô Nguyên. Còn Nguyễn Trân, thậm chí chưa bao giờ thể hiện một tia oán hận với mình.
Thật sự là quá ngốc, Tô Cẩm thở phào một hơi, suýt nữa thì làm hỏng quan hệ với tổ mẫu và phụ thân!
"Được." Tô Cẩm khẽ cười đứng lên, nàng ấy phải học được cách trưởng thành, không thể cứ ỷ lại với những người giống như Chân Quân được, phải như Tô Nguyên, dù bây giờ chưa thể thích nhưng cũng phải ra vẻ bình thường.
Dù sao Nguyễn Trân đã là Tô phu nhân, chuyện này không thể thay đổi, cần gì phải khó xử?
Tỷ muội hai người sóng vai tới chính phòng.
Lão phu nhân cười, nhận lấy tách trà của Nguyễn Trân: "Sau này con chính là thê tử của Thừa Phương, đáng ra chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều phải giao cho con quản nhưng con đang có thai nên không cần sốt ruột, từ từ sẽ đến, sau khi sinh hạ xong thì dù có muốn chối từ ta cũng không cho phép nhàn hạ đâu."
Nguyễn Trân cung kính nói: "Nhi tức đều nghe mẫu thân."
Trông nàng như thế, Tô Thừa Phương cũng không đồng ý: "Nếu không quản gì thì cũng quá nhàn hạ rồi, mẹ, ngài tìm ít việc cho nàng ấy đi, để quen dần không đến lúc tiếp nhận hết mọi chuyện thì làm sao ứng phó được?"
Lão phu nhân ngẫm lại cũng đúng, mình đã lớn tuổi, kiểu gì cũng có một ngày nằm liệt giường không dậy được, Tô Thừa Phương lại bận rộn, không phải đều phải trông vào Nguyễn Trân sao?
"Cũng đúng, lát nữa ta sẽ gọi quản sự tới nói với con."
Nguyễn Trân vẫn hơi căng thẳng, ngẩng đầu liếc nhìn Tô Thừa Phương.
Tô Thừa Phương cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!