Cuối cùng cũng đến ngày mười sáu, Tô Nguyên dậy từ khi trời còn chưa sáng, mặc vào một bộ váy mới tinh, đeo trang sức rực rỡ, liên tục mở cửa nhìn ra ngoài, nàng hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút.
Bảo Lục nói: "Phải chạng vạng lão gia mới đi đón phu nhân cơ ạ, cô nương dậy sớm thế này làm chi? Còn không bằng ngủ nhiều thêm một lát."
Sao nàng có thể ngủ được, nàng đang vui tới nỗi không tài nào nhắm mắt nổi.
"Ta thức đến hừng đông cũng thấy vui."
Mấy nha hoàn đều cười rộ lên.
Thải Vi chạy lại gần: "Thật ra lão gia cũng dậy rồi đấy ạ, nghe nói còn sớm hơn cô nương nữa, lúc nãy nô tỳ tới phòng bếp có nghe vài người nói lão gia dậy từ nửa đêm, còn đặc biệt dặn dò phòng bếp phải làm mấy món phu nhân thích ăn, chờ đưa phu nhân vào động phòng sẽ bưng lên ngay."
Tô Nguyên càng cảm thấy an tâm.
Quả thật Tô Thừa Phương cũng không ngủ được, tuy đây không phải lần đầu tiên thành thân nhưng lần đầu là lời của cha mẹ, y không có nhiều mong đợi với hôn sự đó, còn lần này là do tự y chọn Nguyễn Trân, tuy đã ở bên nhau hơn chục năm nhưng chưa từng được nhìn Nguyễn Trân mặc giá y, chưa từng được nghe nàng gọi một tiếng tướng công.
Nữ nhân này, mấy hôm trước dỗ nàng gọi, nàng lại nói chưa thành thân, sống chết cũng không chịu mở miệng, để xem tối nay nàng còn trốn đi đâu được, Tô Thừa Phương cười đầy vui vẻ.
Tới giờ Mão, Tô Thừa Phương đi thỉnh an lão phu nhân.
Nhi tử đã hơn ba mươi tuổi nhưng nét mặt không giấu được sự hưng phấn, giống như quay lại mười mấy năm trước, khi vẫn còn là một thiếu niên, lão phu nhân buồn cười: "Chờ con đón con dâu về còn phải xã giao khách khứa, ta thấy tốt nhất là đi ngủ thêm một lát đi, cũng không phải thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao chịu nổi? Nhưng dì con có nói, tối nay sẽ gọi Hoán Dương, Hoán Vân tới chắn rượu cho con, đúng rồi, cả Minh Thành nữa."
Nghe được tên Tô Minh Thành, ánh mắt Tô Thừa Phương lóe lên: "Dù ta không phải thiếu niên nhưng cũng không phải lão nhân gia, có gì không chịu được chứ? Chỉ là làm phiền mẹ phải giúp tiếp đãi khách khứa."
"Khó được việc vui, hẳn là." Đã đến nước này, đương nhiên lão phu nhân cũng không thể bất mãn, bằng không ly tâm với nhi tử thì mất nhiều hơn được, còn không bằng để con trai nhớ kỹ phần tình ý này của bà.
Tô Thừa Phương cười rộ lên: "Đa tạ mẫu thân."
"Được rồi, con còn nhiều chuyện, đi trước đi, ta cũng phải dặn dò hạ nhân chuyện tiệc cưới."
Tô Thừa Phương vâng dạ cáo từ.
Đều nói thời gian như nước chảy, nhưng đối với Tô Nguyên mà nói, hôm nay dài như một năm vậy, từ sáng thấy mặt trời mọc đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đứng ngồi không yên. May mà mấy người Lục Tĩnh Xu đều đến, nói chuyện giết thời gian với nàng cho thời gian qua mau.
Rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng pháo.
Tô Văn Huệ cười nói: "Nguyên Nguyên, mẹ ngươi sắp vào cửa rồi! Chúng ta có ra ngoài xem không?"
Nguyễn gia ở ngõ Kỳ Lân khá gần nên Tô Thừa Phương không mất quá nhiều thời gian đón dâu, Tô Nguyên gật gật đầu, cùng Tô Văn Huệ đi ra ngoài, Lục Tĩnh Xu cũng kéo Lục Tĩnh Nghiên theo: "Chúng ta cũng đi góp vui!"
Mấy tiểu cô nương vui vẻ ra ngoài.
Lục Tĩnh Anh cười lạnh nhìn Tô Cẩm: "Ngươi cứ thế trơ mắt nhìn biểu thúc lấy Nguyễn di nương sao? Nếu ta là ngươi thì nhất định sẽ không đồng ý, sau này sẽ đến lượt ngươi nếm mùi đau khổ."
Trần ai lạc định, mình còn có cách gì đây? Tô Cẩm không nói lời nào.
Lục Tĩnh Anh càng căm tức: "Ta thấy biểu thúc rõ là mắt mờ, nhiều thiên kim tiểu thư tuổi trẻ như vậy lại không chịu để ý ai, nhất quyết đòi lấy Nguyễn di nương, Tô Nguyên chẳng phải sẽ thành đích nữ sao."
Tô Cẩm nhắm mắt lại: "Ngươi đừng nói nữa, cha ta..." Nàng ấy phạm sai như vậy phụ thân vẫn tha thứ, còn nói sẽ chọn một hôn sự tốt cho nàng ấy, cho tới bây giờ phụ thân không làm gì sai cả, còn tổ mẫu thấy nàng ấy sinh bệnh chỉ hận không thể luôn ở bên chăm sóc, Tô Cẩm lắc đầu: "Ngươi không cần nói nữa, ta không muốn nghe!"
Nói vậy rồi lập tức quay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm dám chống đối mình nên Lục Tĩnh Anh tức đến đỏ
bừng mặt.
Tô Thừa Phương cưỡi ngựa đi tới Nguyễn gia.
Lão thái thái nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài mà cứ ngỡ như đang mơ, vui sướng cầm tay Nguyễn Trân: "Trân nhi, Tô đại nhân đến đón con rồi, lần này con tới Tô gia nhất định phải hầu hạ lão phu nhân, chăm sóc Tô đại nhân cho tốt, làm hiền thê lương mẫu, khai chi tán diệp cho Tô gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!