Chương 35: (Vô Đề)

Lúc đầu y chỉ nghĩ Tô Cẩm vờ sinh bệnh vì y muốn lấy Nguyễn Trân; mấy năm nay y biết Tô Cẩm không thích Nguyễn Trân vì Chân Văn, đây là bản tính con người nên cũng không thể bắt Tô Cẩm đối xử với Nguyễn Trân như Tô Nguyên được. Nhưng bệnh này kéo dài mấy ngày làm Tô Thừa Phương thấy khả nghi, y vốn nghĩ nữ nhi muốn được chú ý nên cũng phối hợp chăm sóc mấy ngày rồi, nhưng Tô Cẩm lại không muốn dứt bệnh như thế.

Rốt cuộc là muốn làm gì? Tô Thừa Phương phái Lục An theo dõi động tĩnh trong viện của Tô Cẩm.

Kết quả hôm qua Đông Quỳ lén rời phủ tới một đạo quan cạnh miếu Nguyên Quân, Lục An đi tra thì những nữ đạo sĩ ở đó chuyên làm một số chuyện dơ bẩn.

Tô Thừa Phương lập tức đoán được Tô Cẩm muốn làm gì.

Là muốn mời một nữ đạo sĩ nhập phủ nói Nguyễn Trân sẽ khắc chết mình, không thể làm chủ mẫu Tô phủ!

"Ta thật sự không biết con lại trở thành như thế này, tổ mẫu con còn cho là con sinh bệnh, sốt ruột ăn không ngon ngủ không yên, thế mà con dám làm loại chuyện này." Tô Thừa Phương ném lá bùa vào người nàng ấy: "Chủ ý này là tự con nghĩ ra sao?"

Tô Cẩm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Vẫn giả bệnh, cứ nghĩ là không ai biết, nào ngờ phụ thân lại đột nhiên vào phòng buộc mình tỉnh dậy.

Lần đầu tiên Tô Cẩm phát hiện Tô Thừa Phương đáng sợ như vậy!

Nàng ấy khóc lớn: "Phụ thân, không liên quan đến nữ nhi, con không biết gì cả..."

"Không phải đang bệnh sao, không phải thần chí không rõ sao, sao mới thế đã tỉnh rồi?" Tô Thừa Phương lạnh lùng hỏi: "Lục An tận mắt thấy Đông Quỳ đi tìm người, Đông Quỳ đã khai rồi, con có muốn gọi nàng ta vào đối chất không?"

Tô Cẩm vội vàng ngậm miệng, không dám nói gì cả.

"Tại sao con lại ghét Trân nhi như thế, rốt cuộc nàng ấy làm gì sai với con?" Tô Thừa Phương hỏi.

Tô Cẩm cắn môi.

Trong trí nhớ của nàng ấy, nàng ấy chưa từng có mẫu thân, nhưng Tô Nguyên vừa sinh ra đã có mẫu thân. Trước kia khi nàng ấy chơi trong vườn thường xuyên thấy Nguyễn Trân bế Tô Nguyên tản bộ, thơm má nàng, dịu dàng dỗ dành nàng, Tô Nguyên vui mừng gọi mẹ. Nhưng nàng ấy không có mẫu thân, tất cả là vì Tô Nguyên khắc chết mẫu thân, mà Tô Nguyên là do Nguyễn Trân sinh.

"Con không thích nàng ta, con không muốn nàng ta làm mẫu thân..." Tô Cẩm nhào vào chăn khóc to: "Con muốn mẹ của con, con còn chưa từng được gặp, con không có mẹ."

Lần đầu tiên Tô Thừa Phương thấy Tô Cẩm khóc đến thương tâm như vậy, không khỏi mềm lòng.

Dù gì cũng là con gái ruột của mình, tuy y không quá để ý tới Chân Văn nhưng lúc Tô Cẩm sinh ra y cũng từng yêu thương bồng bế. Tô Thừa Phương thở dài một tiếng, đặt tay lên đầu Tô Cẩm: "Vi phụ lấy Trân nhi thứ nhất quả thật là vì vi phụ thích nàng, thứ hai là vì nàng là người thiện tâm, nàng chưa từng làm gì tổn thương con đúng không? Dù con có khó xử thế nào Trân nhi cũng chưa từng nói xấu về con một câu. Con muốn vi phụ lấy Chân Bội, nhưng Chân Bội có phần thật lòng này không?

Trân nhi không cùng huyết thống với con lại có thể như thế, ta tin rằng trên đời này không có ai tốt hơn nàng cả."

Tô Cẩm cắn môi.

"Nhưng con lại đối xử với nàng như vậy." Tô Thừa Phương thản nhiên nói: "Nếu tổ mẫu con biết thì sẽ cảm thấy như thế nào? Trong lòng người con luôn là một đứa trẻ ngoan, người sẽ thất vọng thế nào đây?"

Dường như Tô Cẩm có thể cảm giác được sự lo lắng của tổ mẫu ngay lúc này, nghe thấy người mệt mỏi, nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của người khi gục đầu bên giường mình ngủ, Tô Cẩm nhịn không được thỉnh cầu: "Phụ thân, ngài đừng nói cho tổ mẫu biết, con... con sẽ không bao giờ... như thế... nữa..."

"Con bảo ta phải tin con thế nào đây?" Tô Thừa Phương nói: "Nếu tiếp tục tái phạm thì sao? Lần sau ta nên làm gì con đây?"

Giọng điệu giống như bất đắc dĩ lại, lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.

Tô Cẩm run rẩy giữ chặt lấy tay áo Tô Thừa Phương: "Phụ thân, con không dám nữa."

"Vậy con còn ghét Trân nhi không?"

"Ta... ta vẫn không thích." Tô Cẩm thật sự không thể dối trá như vậy được, dù sao Nguyễn Trân sẽ là Tô phu nhân, nàng ấy không thể giả vờ quanh năm suốt tháng được: "Cho dù phụ thân trách ta ta cũng không thể thích được, nhiều nhất là sẽ không làm gì khó xử thôi."

Tô Thừa Phương trầm mặc một lát: "Rốt cuộc chủ ý này là ai dạy con?"

Trong đầu Tô Cẩm hiện lên một bóng người, cắn cắn môi: "Không có ai dạy ta, ta cũng không nhớ là nghe được ở đâu, đột nhiên nghĩ ra."

Tô Thừa Phương cụp mắt: "Những chuyện tà đạo thế này nếu còn có lần sau ta tuyệt không tha cho con, cũng sẽ nói cho tổ mẫu con. Lúc này ta bỏ qua cho con một lần, nhưng con phải tự biết lỗi của mình. Sang năm con sẽ cập kê, vi phụ sẽ chọn cho con một nhà chồng tốt, nhưng nếu con cứ như vậy thì dù có thành thân cũng không thể sống tốt được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!