Đương nhiên Chân gia cũng biết, Chân Bội biết chuyện liền cáu kỉnh trong phòng, đập hết một bộ trà cụ, nô tỳ khuyên nhủ lại mắng chửi nô tỳ, Chân lão phu nhân biết được rất không vui, nói với Chân Quân: "Không có mẫu thân đúng là tùy hứng, không biết lần trước còn nghe ai quỳ cầu lão gia, lão gia không có cách nào khác, định mời vài vị phu nhân hỗ trợ, cuối cùng không phải Tô Thừa Phương vẫn lấy di nương kia sao?
Ly gián thì có tác dụng gì, chẳng lẽ còn không nhận ra chuyện của Tô gia, lão phu nhân căn bản là không làm chủ được."
"Chỉ có thể chết phần tâm này đi thôi." Chân lão phu nhân run giọng: "Ta cũng không quản nổi, mấy ngày nữa sẽ đưa về chỗ phụ thân nó."
Tính tình Chân Bội như thế dù có thật sự gả cho Tô Thừa Phương cũng không thể được sủng ái, Chân Quân đỡ tay mẫu thân: "Ngài đã tận lực rồi, dù đường thúc có không vui cũng không thể trách ngài được, chỉ sợ Cẩm nhi không thoải mái, ta sẽ qua đó thăm nó một lát."
Chân lão phu nhân thở dài: "Đứa nhỏ này hẳn là rất tủi thân, an ủi nó cho tốt, đến hôm nay Chân gia chúng ta đã không có cách nào nữa rồi, cũng không thể nhúng tay vào chuyện của Tô gia được."
Chân Quân gật gật đầu.
Tô gia nâng một tiểu thiếp lại gây náo động lớn như muốn lấy một thiên kim thế gia vậy, Tô Cẩm thật sự rất không thoải mái, cả người đều không thoải mái.
Từ nay về sau Tô Nguyên chính là đích nữ, sẽ ngồi cùng bàn với mình, sao nàng ta có thể nuốt trôi cơn tức này?
Nhưng mình chỉ là một tiểu cô nương, làm sao quản được chung thân đại sự của phụ thân, ngay cả tổ mẫu cũng đã đồng ý, có thể làm gì được đây? Ngoại trừ tức giận, Tô Cẩm cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Đông Quỳ khuyên nhủ: "Nay mọi chuyện đã định, ngài vẫn nên bình tĩnh chút, dù thế nào lão gia vẫn thương ngài mà."
"Thương cái gì?" Tô Cẩm đỏ vành mắt: "Thật sự thương ta thì không nên lấy Nguyễn di nương, phụ thân nên lấy người Chân gia mới đúng, giờ trong mắt người chỉ có Nguyễn gia thôi."
Đông Quỳ thở dài, đánh bạo nói: "Cô nương, ngài luôn nhắc tới Chân gia, nhưng thật ra từ lúc phu nhân qua đời Chân gia cũng đâu có quản ngài... Cô nương ơi, cũng chỉ có Nhị cô nãi nãi thi thoảng tới thăm, Chân lão phu nhân cũng đã bao năm không tới phủ chứ đừng nói là hai vị lão gia."
Hai nhà vì Chân Văn mà kết oán, Chân lão phu nhân còn thấy áy náy chứ hai người ca ca của Chân Văn lại cho rằng là Tô gia hại chết Chân Văn, căn bản là không muốn có quan hệ gì với Tô gia.
Nhưng Tô Cẩm nghe không vào.
Lúc này Chân Quân đến.
Tô Cẩm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào vào lòng nàng ta khóc òa lên.
"Trong phủ có hỷ sự, con khóc cái gì?" Chân Quân lau nước mắt cho nàng ấy: "Mẫu thân bảo ta tới thăm con, còn hỏi ta có nên tặng lễ không, cũng thật không ngờ Nguyễn di nương lại nhanh chóng được làm Tô phu nhân như vậy."
"Dì, ngài không có cách gì sao? Ngoại tổ mẫu cứ thế bỏ qua sao? Các ngài không quan tâm đến ta sao?" Tô Cẩm hổn hển: "Dì, nếu Nguyễn di nương làm Tô phu nhân, ta nhất định sẽ không có ngày nào được sống tử tế, nhất định Tô Nguyên sẽ nhân cơ hội bắt nạt ta, đến lúc đó phụ thân đã bị Nguyễn di nương mê hoặc, có lẽ sẽ không còn coi ta là con gái ruột nữa!
Đáng tiếc tỷ tỷ gả xa không quản được, ta chỉ có thể dựa vào ngài, dì, dì giúp ta đi."
Tiểu cô nương rơi lệ đầy mặt, lại đầy lo lắng.
Chân Quân ôm nàng ấy vào lòng, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ hướng lên bầu trời.
Không biết tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy thế nào?
Có lẽ tỷ ấy sẽ hối hận?
Ngày ấy mình đi cầu Chân Văn, nói mình thích Tô Thừa Phương, hy vọng Chân Văn có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này, vì dù sao Chân Văn cũng không khỏe, cần gì phải liên lụy đến người khác. Chỉ cần tỷ ấy nói một câu không muốn, cha mẹ cũng sẽ không ép buộc, nhưng Chân Văn lại nhẫn tâm như thế, tình nguyện kéo một thân thể bệnh tật cũng muốn gả cho Tô Thừa Phương, hủy cả đời mình.
Chân Quân nàng không thể thích nam nhân nào khác nữa.
Mà Chân Văn cũng đâu được kết quả tốt gì, Tô Thừa Phương cũng chưa bao giờ thích tỷ ấy.
Chân Văn thật sự là một kẻ ngu dốt.
"Đừng khóc, chuyện tới nước này rồi thì còn cách gì nữa? Dù con có tới chỗ mẫu thân thì mẫu thân cũng không thể giữ con ở bên mãi được, con vẫn là Tô tiểu thư." Chân Quân cười nhẹ: "Cẩm nhi, sau này Nguyễn di nương sẽ là mẫu thân của con, chung thân đại sự của con đều phải dựa vào nàng ấy, con vẫn nên nghĩ cách lấy lòng người ta đi."
Sắc mặt Tô Cẩm trắng bệch.
Nghĩ lại trước kia mình đối xử với Nguyễn di nương như thế nào, lại bắt nạt Tô Nguyên như thế nào, Tô Cẩm cực kỳ sợ hãi, Nguyễn di nương có trả thù mình không, có tìm cho mình một vị hôn phu kém cỏi để hủy cả đời mình không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!