Chương 33: (Vô Đề)

Nguyễn Trân ngơ ngác.

Huệ Nương và Thiền Y sung sướng hoan hô.

"Di nương, ngài sẽ gả cho lão gia!"

Gả cho Tô Thừa Phương? Nguyễn Trân nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt dâng lên ánh nước mờ mịt.

Không phải vui mừng, ngược lại còn khổ sở, mấy năm nay là mình cô phụ nàng. Tô Thừa Phương đau xót ôm Nguyễn Trân vào lòng: "Ta đã chọn ngày lành rồi, mười sáu tháng này lấy nàng, Trân nhi, nàng sẽ là thê tử của ta."

Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai chân thật như vậy, nhưng Nguyễn Trân vẫn không dám tin. Bao năm nay đến mơ nàng cũng không dám mơ, sợ mình ảo tưởng rồi tự làm mình khổ sở, đã từng nghĩ cả đời này chỉ có thể dùng thân phận tiểu thiếp ở bên Tô Thừa Phương.

Hai mắt nàng đẫm lệ.

Tô Thừa Phương không nói gì nữa, chỉ ôm nàng chặt hơn.

Nàng dựa vào lòng y, một lát sau nghe Tô Thừa Phương lên tiếng: "Mấy năm nay để nàng tủi thân rồi, đều do ta không tốt, nhưng nàng yên tâm, những gì ta nợ nàng, chắc chắn ta sẽ trả đủ."

Nguyễn Trân hơi hơi lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

"Không muốn sao?" Tô Thừa Phương nâng mặt nàng lên.

Đời này nàng chỉ có một nam nhân là Tô Thừa Phương, sao lại không muốn: 

"Ta... ta không... ta sợ."

"Sợ cái gì?" 

"Ta chưa từng làm chính thất phu nhân..." Nàng chưa bao giờ nghĩ, khi còn trẻ chưa kịp có mối tình đầu đã gả cho Tô Thừa Phương làm thiếp, rất nhiều ước ao tốt đẹp đã bị bóp chết từ thời điểm ấy.

Lời này làm Tô Thừa Phương chua xót trong lòng, nắm chặt lấy tay nàng: "Này có gì khó, chỉ là thân phận khác đi thôi, bình thường nàng thích làm gì thì cứ làm cái đó. Còn chuyện xã giao không thích thì không cần đi, Tô gia chúng ta vốn cũng không thích quan hệ quá nhiều, hơn nữa dù ra ngoài cũng không phải sợ, ai bắt nạt nàng cứ việc về nhà nói với ta."

Giọng nói vô cùng dịu dàng trấn an lòng nàng, Nguyễn Trân dần dần tỉnh táo lại: "Lão gia, ngài thật sự muốn lấy ta sao?"

"Chẳng lẽ ta còn lừa nàng hay sao? Là mẫu thân chủ động nói."

Lão phu nhân nói ư, lão nhân gia người vẫn không thích mình mà, Nguyễn Trân chôn mặt vào lòng y, lẩm bẩm: "Giống như nằm mơ vậy."

"Vui không?" Y hỏi.

Nàng không nói gì, mãi sau mới gật đầu thật mạnh.

Từ xưa tới nay cứ như một đứa ngốc vậy, lần đầu tiên tìm y cầu giúp, y còn chưa yêu cầu gì, nàng đã nói không có gì trong tay để báo đáp, chỉ có người. Mà sắc đẹp như vậy, y nào nỡ cự tuyệt. Lúc đó nàng còn vừa đúng loại hình y thích, sau ngẫm lại Nguyễn Trân thật sự là một người thuần khiết, vì y cứu cha con Nguyễn gia nên nàng dùng tất cả để đền đáp.

Tô Thừa Phương áp hai tay lên má Nguyễn Trân, có lẽ vì sự ngốc nghếch này nên y mới dần dần thích nàng, đến bây giờ đã không thể tự kiềm chế. Y cười rộ lên: "Chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi."

Nguyễn Trân vuốt ve bụng mình: "Ta như vậy cũng mặc được giá y sao?"

"Có gì mà không mặc được, may rộng chút là ổn."

Nguyễn Trân vẫn thấy hơi tiếc nuối.

Tô Thừa Phương thấy hết tất cả, biết nàng nghĩ gì nhưng cũng không nói, để sau này sẽ cho nàng một kinh hỉ.

Nguyễn Trân hỏi: "Lão gia cũng làm hỉ phục luôn chứ?"

"Làm cùng nàng."

Hỉ phục đỏ rực, Tô Thừa Phương mặc nhất định sẽ rất đẹp, trước kia Nguyễn Trân luôn tưởng tượng hình ảnh Tô Thừa Phương mặc hỉ phục khi tái giá, nhưng giờ y lại muốn lấy nàng. Nguyễn Trân nghiêng đầu đánh giá Tô Thừa Phương, nhìn y dặn dò Đào cô cô, nói này nói kia hận không thể đích thân lựa chọn mọi thứ cho mình, nàng bất giác nở nụ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!