"Không biết, ta đang muốn nói về chuyện của mẹ đây." Tô Nguyên than thở: "Cậu có người ở phủ chúng ta đúng không, sớm muộn gì cũng biết."
"Người?" Nguyễn Trực cười ha ha: "Thông minh lắm, cái này cũng bị con phát hiện."
Tô Nguyên nghiêm mặt: "Cậu, hai ngày trước mẹ bị người ta hạ độc."
"Cái gì?" Nguyễn Trực kinh hãi, cả người như vừa bị ai chém một đao, âm trầm quát: "Giờ muội ấy thế nào rồi? Là ai hạ độc?"
Thật sự là hung thần ác sát.
May mà mình tới nói, bằng không nếu cậu nhận được tin báo chỉ sợ sẽ gây náo loạn, Tô Nguyên vội vàng nói: "Phát hiện sớm nên không sao, đã mời đại phu tới xem, thai nhi cũng không sao, à đúng rồi, là song thai đấy."
Nguyễn Trực thở phào một hơi, lườm Tô Nguyên một cái: "Nói chuyện còn nói một nửa, con cố ý đùa ta đúng không? Đứa trẻ này." Rồi bẹo má Tô Nguyên.
Tô Nguyên giãy giụa: "Con đến để nhờ cậu điều tra rõ chuyện này, bắt kẻ chủ mưu."
"Sao lại muốn ta tra?" Nguyễn Trực nhướn mày, đột nhiên châm biếm: "Cũng phải, cha con thì làm được cái gì, chỉ sợ lại qua loa bỏ qua, ta đã biết hắn ta không tốt tý nào."
Cậu luôn có thái độ kỳ quái như thế này với phụ thân, đôi khi còn nói những lời rất khó nghe, nhưng khi phụ thân qua đời, Nguyễn Trực lại rơi nước mắt, chắc hẳn trong lòng cậu cũng không hề ghét bỏ phụ thân như vẻ bề ngoài.
Tô Nguyên cong cong khóe miệng.
Cháu gái mình ngốc rồi sao, nói Tô Thừa Phương như vậy mà nó còn cười, Nguyễn Trực cau mày.
Tô Nguyên nghiêm mặt nói: "Cậu, không phải lần trước con nhờ ngài điều tra Cốc nương sao? Cốc nương có người thân hay lui tới với nhà đường tổ phụ, ngài nhớ không? Giờ chuyện hạ độc cũng có liên quan tới nhà đường tổ phụ."
Nàng kể lại mọi chuyện một lần.
Nguyễn Trực tức giận đến mức hận không thể vác đao đi luôn.
"Con dám đảm bảo không phải do La Thượng Nhu làm chứ?"
"Chắc chắn không phải. Không tin thì cậu điều tra xem, con thấy nên bắt tay vào từ món đồ chơi kia, không phải cậu có nhiều thuộc hạ sao, mau phái người tới Tô phủ bên kia đi, có lẽ sẽ tìm được manh mối."
"Đương nhiên." Nguyễn Trực mặt trầm như băng, đằng đằng sát khí: "Nếu để ta tra ra là ai, ta nhất định phải lấy đầu kẻ đó."
Tô Nguyên bị dọa giật cho mình: "Cậu, ngài không thể giết người được! Điều tra được gì đó thì phải nói cho phụ thân cáo lên nha môn, ngài ngàn vạn lần đừng xúc động. Con cũng bởi sợ ngài sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này nên mới tới khuyên. Cậu, dù cậu không sợ chết thì vẫn còn lão thái thái, còn mẫu thân mà, nếu ngài bị bắt thì cả nhà phải làm sao đây? Cả con nữa."
Vành mắt Tô Nguyên đỏ ửng, níu chặt lấy tay áo Nguyễn Trực: "Cậu, cậu nhất định phải bình tĩnh một chút."
Trông cháu gái sắp khóc, Nguyễn Trực cũng mềm lòng: "Đứa ngốc này, con nghĩ ta ngốc sao? Ta đâu có ngốc đến mức lấy mạng mình đi đổi mạng của kẻ đáng chết kia?"
"Nhưng cậu nói..."
"Giết gà đâu cần dao mổ trâu. Được rồi, chuyện này giao cho ta đi, con lén chuồn ra ngoài thì mau về, không để đến lúc bị phát hiện lại bị phạt."
Tô Nguyên gật gật đầu, sau đó hỏi đến lão thái thái.
"Đi chợ rồi, cái gì cũng muốn tự đi mua, nếu biết hôm nay con đến nhất định sẽ ở nhà chờ."
Tô Nguyên cười: "Không sao, sau này sẽ gặp. Đúng rồi cậu, hồi trước ngài cho con Hắc Ngọc cao, mua cái này ở đâu vậy?"
"Sao lại hỏi cái này?"
"Là Nhị biểu ca hỏi, ta từng tặng huynh ấy một lọ, huynh ấy thấy dùng rất tốt."
"À." Nguyễn Trực trầm ngâm: "Sợ là phải khiến hắn thất vọng rồi, cái này không mua được, là người khác tặng ta, do người đó tự chế."
Nguyễn Trực đi khắp giang hồ, quen biết rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, Tô Nguyên không hề kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!