Chương 31: (Vô Đề)

Ánh mặt trời chói mắt làm Tô Nguyên sực tỉnh, vội dặn dò Thải Vi.

Lục Sách cực kỳ buồn cười: "Tuy cửa sau chỉ có hai hộ vệ nhưng xung quanh còn có mười mấy ám vệ, dẫn được đi thì có ích gì? Muội thật sự cho rằng Hầu phủ chúng ta là thùng rỗng à?"

Tô Nguyên sửng sốt.

Xem ra tính lâu như vậy cuối cùng vẫn sai, vậy phải làm sao mới gặp được Nguyễn Trực đây? Nàng cau mày suy nghĩ, một lát sau ngẩng đầu lên hỏi Lục Sách: 

"Nhị biểu ca, chắc là huynh biết lén chuồn đi thế nào đúng không?"

"Đương nhiên." Lục Sách ngạo nghễ nhìn nàng: "Muốn ta hỗ trợ không?"

Tô Nguyên do dự, bởi vì Lục Sách quá đa nghi, không biết nếu nhờ thì sẽ chọc phải phiền toái gì.

Tiểu cô nương cúi đầu, hiển nhiên là đang suy nghĩ.

Lục Sách nhẹ nhàng nhảy xuống đất đứng trước mặt nàng: "Muội chỉ cần trả lời ta một vấn đề là được."

Tô Nguyên ngẩn ra.

"Đồng ý không?" Hắn hỏi.

Trên đời này làm gì có chuyện có miếng bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Tô Nguyên cẩn trọng: "Huynh muốn hỏi gì?"

"Hắc Ngọc cao muội tặng ta ngày trước, mua ở đâu?"

Cái này không khó, Tô Nguyên thở phào: "Là Nguyễn công tử tặng, ta cũng không biết, nếu huynh cần thì chỗ ta vẫn còn." Hầu phủ bọn họ nhiều thế hệ theo binh nghiệp, thương tích đầy người là chuyện thường, có lẽ Lục Sách cảm thấy thuốc này hiệu quả nên muốn có, chuyện này đơn giản.

Lục Sách lại nói: "Dù gì cũng là đồ của muội, ta muốn hỏi là mua ở đâu."

Tô Nguyên trầm ngâm: "Để ta hỏi Nguyễn công tử giúp huynh."

Lục Sách cười rộ lên: "Đi."

"Đi theo ta."

Tô Nguyên vội vàng theo hắn ra ngoài.

Tới một mái hiên, Lục Sách nói vài câu với Trần Tân, Trần Tân nhanh chóng rời đi, một lát sau có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa hông.

"Lên đi." Lục Sách nói: "Bảo hai nha hoàn của muội đi theo Trần Tân, muội theo ta tới Nguyễn gia."

Trực tiếp dẫn nàng đi gặp Nguyễn Trực sao?

Tô Nguyên kinh ngạc: "Chắc gì cậu đã ở phủ."

"Có, sáng nay nghe nói mẫu thân của Đại học sĩ Quốc Tử Giám nhiễm bệnh nên ngài ấy không tới giảng bài... Bỏ qua cơ hội hôm nay, lần sau muội muốn gặp sẽ rất khó." Lục Sách nhìn chằm chằm Tô Nguyên: "Muội yên tâm, qua lại không đến nửa canh giờ, ta có thể thần không biết quỷ không hay dẫn muội về, nếu trưởng bối hỏi thì nói muội xem chim chóc ta nuôi biết chưa?"

"Đúng rồi, ta còn nuôi gà chọi đấy." Lục Sách cười, có cảm giác thiếu niên đắc ý.

Tô Nguyên đã động tâm nhưng vẫn có nghi hoặc: "Nhị biểu ca, huynh giúp ta như vậy..."

Tiểu cô nương đang sợ không dễ trả ân tình đây mà, Lục Sách nói: "Nếu lần trước không có Hắc Ngọc cao của muội sợ là chân ta đã phế rồi, giờ chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi." Nói xong kéo tay nàng: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Tô Nguyên gần như bị hắn kéo lên xe ngựa.

Thả mành xuống, trong xe tối hẳn đi, chỉ có đôi mắt của thiếu niên là rực rỡ.

Sau này Lục Sách có thể ngồi trên vị trí cao như vậy cũng liên quan tới sự cẩn thận của hắn, nghe hắn không có gì sai, nhưng Lục Sách thật sự đột nhiên có lòng tốt như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!