Lão phu nhân rất đau đầu.
La Thượng Nhu và Nguyễn Trân không hận không oán, theo lý sẽ không hại người, chắc không phải nàng ấy, nhưng không phải thì là ai? Nàng ấy còn xuất thân từ phủ Thái y, rất tinh thông dược liệu.
"Nhất định không phải đường thẩm!" Tô Nguyên rất chắc chắn về điều này, nếu La Thượng Nhu có tâm hại người thì sẽ không nói cho nàng biết mẫu thân có khả năng mang long phượng thai, hơn nữa ngài ấy có tật trong lòng có gì cũng đều viết cả lên mặt, tâm tư sẽ không ác độc như vậy. Huống chi La Thượng Nhu sinh bốn đứa con trai, cũng chẳng có gì phải ghen tỵ với mẫu thân.
Lão phu nhân day day mi tâm, kêu Tô Nguyên ra ngoài: "Tiểu cô nương đừng xen vào."
"Tổ mẫu!" Tô Nguyên muốn giúp đỡ một chút.
Chuyện liên quan đến quan hệ hai nhà nên Tô Thừa Phương cũng cực kỳ cẩn thận: "Nguyên Nguyên, con đi xuống trước đi."
Các trưởng bối không cho nghe nên Tô Nguyên đành phải cáo từ.
Sau khi cháu gái rời đi rồi, lão phu nhân nói nhỏ với Tô Thừa Phương: "Tuyệt đối không thể để chuyện này truyền đi gây mất hòa khí giữa hai nhà. Con và Minh Thành lớn lên bên nhau từ nhỏ, đường ca và lão gia cũng như huynh đệ ruột thịt, không thể sơ ý được." Bà nói xong cũng không biết phải nói gì, thật sự không thể tưởng tượng được phủ Tô Thiệm lại có người muốn hại Nguyễn Trân.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rét rít gào lên bên ngoài cửa sổ và hơi lạnh len lỏi vào trong phòng.
Khi còn nhỏ y thường học bài cùng Tô Minh Thành, đông đến cũng không ngơi nghỉ. Y rất chuyên tâm, nhưng Tô Minh Thành thì chưa bao giờ yên lặng cả, có đôi khi chơi đùa bị Tô Thiệm bắt được lại bị đánh một trận đòn.
Tô Minh Thành luôn nói với y: "Ngươi học bài chăm chỉ như thế làm gì, chỉ hại ta."
Đánh nhiều lần, hắn ta không bao giờ nói câu ấy nữa, mỗi lần nhìn thấy mình đều cười hì hì.
Nhưng sau nụ cười kia lại có gì đó nói không nên lời, sau này hai người cũng càng ngày càng khách khí, nhân sinh cũng khác, lại vì Tô Thiệm nên không thể nào thân thiết.
Y hiểu rất rõ điểm này.
"Thừa Phương." Lão phu nhân đột nhiên mở miệng: "Con tự mình tới phủ đường thúc một chuyến đi."
Tô Thiệm càng không có lý do gì để hại Nguyễn Trân.
Hại Nguyễn Trân, nhất định có liên quan tới long phượng thai, Tô Thừa Phương đứng lên: "Lần tới được nghỉ ta sẽ sang, hôm nay là sinh thần của ngài, nếu ta đột nhiên tới, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ."
Lão phu nhân gật đầu.
Tô Thừa Phương đang muốn đi thì bà gọi lại: "Thừa Phương, nếu Nguyễn di nương thật sự hạ sinh nhi tử cho Tô gia ta thì là có công rất lớn, con nâng nàng ấy làm chính thất đi."
Tô Thừa Phương vẫn luôn hy vọng mẫu thân có thể chủ động nhắc tới chuyện này, vì y biết nếu nói ra thì chứng tỏ mẫu thân đã chấp nhận rồi, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng; nhưng Tô Thừa Phương cũng không muốn nghe bà nói như vậy, bởi không phải vì Nguyễn Trân sinh con trai nên hắn mới muốn lấy nàng. Bây giờ, Nguyễn Trân suýt bị độc hại mất con, mẫu thân lại còn so đo là nam hay là nữ, điều này khiến Tô Thừa Phương cực kỳ không vui.
"Mẫu thân, dù Trân nhi sinh con trai hay con gái, nhi tử đều muốn lấy nàng ấy." Tô Thừa Phương nhìn thẳng vào lão phu nhân: "Chuyện lần này, kẻ kia có gan làm thế là vì xem nhẹ nàng ấy là tiểu thiếp, nếu là thê tử của Tô Thừa Phương ta thì người xem, bọn họ có dám không? Mẫu thân, nếu hôm nay ngài đã nói ra thì ta cũng nói rõ, đời này, không phải Trân nhi, ta sẽ không lấy."
Tuy lão phu nhân đã đoán được Tô Thừa Phương có ý định này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra vẫn thấy cực kỳ bất mãn: "Ta thật không biết Nguyễn gia có gì tốt?"
"Ta biết là được, mẹ." Tô Thừa Phương nói: "Chẳng lẽ Tô gia chúng ta còn cần dựa vào nhà khác sao? Ngài không thấy kết quả khi kết thân với Chân gia sao? Có lẽ ngài không vừa lòng nổi Nguyễn Trực, nhưng y đối xử với mọi người thật tâm thật lòng, Chân gia thì sao? Tình trạng sức khỏe Chân Văn như thế mà nhà họ chỉ quan tâm tới kết thân, mặc kệ nàng ấy có thích hợp thành thân không, có sức khỏe đi quản lý gia vụ không, không phải cuối cùng còn hại chết cả nữ nhi sao?
Gia thế tốt thì có tác dụng gì?"
Lão phu nhân nghẹn lời.
Tô Thừa Phương biết hiện tại là một cơ hội tốt nên thẳng thắn thành khẩn: "Ta biết ngài không hài lòng về Nguyễn gia, nhưng nhi tử lại thích Trân nhi, dù đợi thêm một năm, năm năm hay mười năm ta cũng sẽ không lấy người khác."
Lão phu nhân thầm than trong lòng, bà biết con trai mình có quyết tâm này, không phải cũng đã mười mấy năm rồi sao? Nhưng rốt cuộc vẫn hơi không cam lòng.
Nhi tử vốn có thể lấy một thê tử thật tốt.
Nhưng chần chừ thêm nữa thì cũng có tác dụng gì? Lý mama thầm nghĩ, lão phu nhân vốn cũng đã không làm gì được, cần gì phải tỏ thái độ thế này khiến Tô Thừa Phương thất vọng, dù sao trước sau gì chẳng phải thuận theo: "Lão phu nhân, nô tỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngài còn nhớ lần trước ở chùa Bạch Mã không ạ? Phương trượng tự mình giải sâm, không phải đã nói năm nay lão gia có lương duyên sao? Còn nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!
Lão phu nhân, năm nay cũng chỉ còn lại có hai tháng, lão gia còn lấy ai được đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!