Chưa nghe hết nàng ấy nói gì, Tô Nguyên đã nhảy dựng lên, khoác thêm chiếc
áo choàng rồi ra ngoài.
Nàng đã rất cẩn thận rồi mà sao mẫu thân vẫn thấy không thoải mái? Chẳng lẽ vẫn có gì sơ sót sao? Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, lúc đi đường còn vấp ngã một lần.
Khi Bảo Lục vội vàng chạy lại đỡ nàng dậy, đã thấy Tô Nguyên đang rơi lệ, sắc mặt tái nhợt như là sợ hãi gì đó, hoảng hốt khuyên nhủ: "Cô nương, ngài... ngài làm sao vậy, Thiền Y cũng nói là không sao... Nguyễn di nương chỉ hơi choáng đầu thôi, nô tỳ nghe nói có thai thường như thế, hẳn là sẽ không..."
Tô Nguyên khập khiễng bước tiếp.
Nàng không thể mất mẫu thân nữa, không thể nào nếm trải loại thống khổ này thêm lần nữa.
Nguyễn Trân thấy Tô Nguyên đầu tóc tán loạn bước vào phòng, bèn lắp bắp kinh hãi: "Nguyên Nguyên, con bị ngã sao? Có đau không?" Rồi quay sang nhìn Thiền Y, cực kỳ bất mãn: "Sao các ngươi cứ luôn đi quấy rầy cô nương thế."
"Ngài sao thế ạ?" Tô Nguyên bổ nhào vào bên người nàng: "Ngài mau nói cho con nghe một chút đi, Huệ Nương đâu? Mau kêu nàng ấy đi mời Đinh đại phu của Hồi Xuân đường đi."
Nguyễn Trân thật sự không thấy có gì nghiêm trọng. Trước kia mang thai Tô Nguyên, nàng cũng thường thấy váng đầu, chẳng hiểu sao hai nô tỳ này như nổi điên, hơi chút bất thường đã như gặp chuyện gì đó kinh thiên động địa, đang muốn khuyên Tô Nguyên trở về lại bỗng nghe có tiếng bước chân, Tô Thừa Phương cũng đến đây.
"Lão gia..." Nguyễn Trân kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Lát nữa nàng phải dạy dỗ lại hai nô tỳ này cẩn thận mới được.
Thấy con gái cũng ở đây, còn chật vật như vậy, Tô Thừa Phương không khỏi giật mình.
"Phụ thân, mau mời Đinh đại phu đi!"
"Đã đi mời rồi, nhưng con..." Tô Thừa Phương vuốt tóc nàng: "Sao lại thành thế này?"
"Con bị ngã." Tô Nguyên làm gì còn tâm trí quan tâm mình như thế nào, chỉ cần Nguyễn Trân không sao thì bảo nàng làm gì cũng được. Nàng vỗ vỗ váy, đụng phải vết thương cũng không nhíu mày: "Không sao, đi đường không cẩn thận thôi."
Rồi lại nắm lấy tay Nguyễn Trân, cẩn thận hỏi: "Có chỗ nào khác không thoải mái không? Là hôm nay mới như vậy hay từ lúc nào?"
Cực kì giống một đại phu.
Tô Thừa Phương thấy vậy cười rộ lên: "Nguyên Nguyên, con như vậy Trân nhi cũng bị con dọa rồi, đừng lo lắng, ta đã kêu Lục An đi mời Đinh đại phu rồi."
Nhưng vì La thị nên Tô Nguyên không tin Đinh đại phu cho lắm.
Đinh đại phu nhanh chóng chạy tới, thấy có Tô Thừa Phương bèn xoay người hành lễ.
Tô Thừa Phương miễn lễ: "Ngươi mau xem cho nàng ấy đi."
Đinh đại phu đáp lời ngồi xuống.
Tô Nguyên nhìn chằm chằm vào tay Nguyễn Trân. Vì đã nghe Huệ Nương nói Nguyễn Trân chỉ váng đầu nhẹ nên Tô Thừa Phương cũng không quá căng thẳng. Nhưng vì có Đinh đại phu ở đây, Tô Nguyên còn từng nói những lời kia, rốt cuộc Nguyễn Trân có mang song thai không? Hôm nay liệu Đinh đại phu có nói khác lần trước không?
Một lát sau Đinh đại phu cau mày dò hỏi: "Gần đây có gì khác thường không? Có ra ngoài không?"
Tô Nguyên kinh hãi quát lớn: "Sao vậy, có phải có gì không tốt không?"
"Nguyên Nguyên!" Tô Thừa Phương thấy hôm nay dường như Tô Nguyên quá kích động, không bình thường lắm nên giọng điệu không khỏi nghiêm khắc vài phần: "Con yên lặng đi, Đinh đại phu sẽ có cách."
Không phải đại phu, quả thật không hiểu, Tô Nguyên bị phụ thân răn dạy cũng biết mình hơi quá phận, nàng chỉ có thể kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, dù sao đây không phải là kiếp trước, có lẽ mình thật sự chuyện bé xé ra to.
Nguyễn Trân nói: "Như lời ngài dặn, không có gì dị thường, cũng không ra ngoài."
Đinh đại phu lẩm bẩm: "Thai tượng đúng là hơi không ổn... nhưng..."
Những lời này khiến Tô Thừa Phương cũng trở nên cảnh giác: "Không ổn là ý gì? Đinh đại phu, có gì nguy hiểm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!