Chương 28: (Vô Đề)

Lão phu nhân cực kỳ tức giận. Đã lâu rồi Tô Thừa Phương không thấy mẫu thân mình tức giận như vậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà khuyên giải: "Mẫu thân, ngài đừng tức giận mà hại sức khỏe, việc này chưa chắc đã là Nguyễn Trực làm."

"Không y thì ai? Trong kinh thành này còn ai sẽ giúp Nguyễn di nương nữa? Nếu không phải người nhà thì ai lại làm thế." Lão phu nhân nhìn chằm chằm Tô Thừa Phương: "Không cần nói đỡ cho y."

Tô Thừa Phương cười rộ lên: "Mẹ, nếu y làm thế thật thì sao ta lại nói giúp được. Ta chỉ phân tích cho ngài thôi, Tần phu nhân, Hồ phu nhân đâu phải người mà Nguyễn Trực có thể sai phái được? Ngài cũng biết y chỉ là người có chút tiền, tiền có thể sai quỷ khiến ma, nhưng nhà quan lại dễ nghe lời thế sao? Trừ phi..." Hắn cười lạnh: "Ngài còn nhớ Dương thái phu nhân không?"

Lão phu nhân giật mình: "Ý con là Chân gia đứng sau sao?"

"Khó nói lắm, dù gì ta cự tuyệt Chân Bội thẳng mặt, Chân gia rất mất thể diện."

Lão phu nhân trầm ngâm. Nếu hôm nay các phu nhân thật sự muốn giúp Nguyễn Trân thì lẽ ra không nên nói mấy câu chọc giận mình, vì như vậy nhất định bà sẽ trách Nguyễn Trân.

Nhưng tại sao Chân gia phải làm thế? Chân Bội muốn gả cho Tô Thừa Phương đến thế sao? Bà cau mày nhớ lại ngày xưa, sau khi Chân Văn qua đời, Chân lão phu nhân dẫn Chân Quân đến bái kiến, con trai mình đúng là được nữ nhân Chân gia yêu thích. Nhưng làm thế này cũng thật quá đáng. Bà nhịn không được trách cứ Tô Thừa Phương: "Tại con không chịu tái giá mới gây ra nhiều chuyện như thế đấy."

"Vâng vâng vâng, đều là do nhi tử không tốt." Tô Thừa Phương sẽ không ngốc đến mức cãi lão phu nhân vào lúc này: "Ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi chút đi đã."

Lão phu nhân thật sự cũng không có tâm tình nói chuyện, thở dài nằm xuống.

Tô Thừa Phương bèn đi tới Nguyễn gia.

Lão thái thái nghe hắn đến thì rất vui vẻ, mặt đầy tươi như hoa ra ngoài đón: "Tô đại nhân, sao ngài lại tới đây? Không báo trước một tiếng để chúng ta còn chuẩn bị..." Vừa nói vừa kêu nô tỳ: "Mau châm trà, lấy loại mới mua về ấy, rồi kêu phòng bếp làm ít bánh trái, mau mau."

Tô Thừa Phương vội vàng nói: "Ngài không cần khách khí, ta đến tìm Tri Dung, y có nhà không?"

Không đợi lão thái thái trả lời Nguyễn Trực đã đi ra, thản nhiên nói: "Ta ở nhà, sao thế, có chuyện gì? Nếu ta nhớ không lầm thì hôm nay là sinh thần của lệnh đường mà."

"Phải, có chuyện."

"Vậy đến thư phòng." Nguyễn Trực nói với lão thái thái: "Tô đại nhân tìm ta có chuyện quan trọng, ngài đừng sai người vào quấy rầy, trà bánh chỗ ta không thiếu, ngài nghỉ ngơi đi thôi."

Lão thái thái vốn muốn trò chuyện với Tô Thừa Phương một chút nhưng biết là có chuyện quan trọng nên đành tiếc nuối ừ một tiếng.

Tô Thừa Phương đi theo Nguyễn Trực vào thư phòng rồi đóng cửa lại.

"Hôm nay có mấy vị phu nhân tới, nói mấy câu ám chỉ buộc mẫu thân phải nhận Trân nhi làm con dâu, thật sự không liên quan tới ngươi chứ?" Tuy Tô Thừa Phương đoán là Chân gia nhưng cũng không quá chắc chắn về Nguyễn Trực, có lúc y hành xử rất nông nổi.

Nguyễn Trực nghe vậy, nhướng mày cười to: "Vậy à, đúng là chuyện tốt, lệnh đường nghĩ thế nào?"

"Ta hỏi thật." Tô Thừa Phương nghiêm túc.

Ai ngờ sắc mặt Nguyễn Trực càng nghiêm túc hơn: "Ta cũng nói thật, tuy chuyện này không phải ta làm nhưng ta thấy chuyện này rất hợp lý, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ dẫn vài người tới bàn bạc với lệnh đường. Hay là Tết âm lịch năm nay luôn đi, mùng Một đầu năm thân thích nhà các ngươi tề tụ, ta đến bàn bạc rõ ràng với lệnh đường, cả ngươi nữa, Tô đại nhân."

Tô Thừa Phương không ngờ thái độ của Nguyễn Trực lại thế này, lạnh lùng nói: "Nguyễn Trực, mẫu thân ta từng ấy tuổi rồi, ngươi đừng có đi kích thích người! Ngươi làm vậy thì được gì?"

Nguyễn Trực nhướn mi: "Được gì ư? Nếu hôm nay ngươi đã hỏi thế thì ta cũng xin hỏi, Tô đại nhân, chẳng lẽ muội muội ta không xứng làm thê tử của ngươi sao? Ta mặc kệ kích thích hay không, đó là mẫu thân của ngươi, nhưng kia là muội muội của ta!"

Đã bao nhiêu năm rồi, muội ấy vì mình mà chịu khổ, phải làm thiếp cho Tô Thừa Phương. Nguyễn Trân hiền lành như vậy, chẳng lẽ lão phu nhân không nên nhận muội ấy làm con dâu sao? Chẳng lẽ không Tô Thừa Phương không nên để muội ấy làm chính thất sao?

Ánh mắt Tô Thừa Phương trầm xuống: "Nguyễn Trực, ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể dễ dàng vào Quốc Tử Giám như thế sao? Nếu không phải Lô đại nhân nợ ta một ân tình, lại có vài mối quan hệ thì ngươi nghĩ là ngươi có thể vào được à? Ngươi nghĩ những học sĩ này đều kiên nhẫn như vậy, chỉ dạy một mình ngươi?"

Những chuyện đó đều do hắn chuẩn bị, để Nguyễn Trực có thể thi đỗ.

Ai ngờ Nguyễn Trực lại không hề xúc động: "Làm phiền Tô đại nhân, nhưng nếu ta không khắc khổ thì có thể thi đỗ được sao?"

"Ngươi biết?" Tô Thừa Phương ngẩn ra,  lại lập tức tức giận: "Nếu ngươi biết, sao còn có thể nói như thế?"

Nguyễn Trực mặt không đổi sắc: "Ngươi cho là phần ân tình này có thể khiến ta câm miệng sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nâng muội muội ta lên làm chính thất thì cũng đừng trách ta bạc tình. Mấy năm nay có lẽ ngươi đối xử với muội ấy không tệ, nhưng còn lão phu nhân, còn đứa con gái bảo bối kia của ngươi nữa, bắt nạt muội muội ta không ít đâu.

Nay ta đã bước nửa bàn chân vào quan trường, ngươi còn mong ta nhẫn nại chắc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!