Tô Nguyên nhàm chán tựa vào ghế mềm, nghe nha hoàn nhàn thoại.
Bình thường chỉ có Bảo Lục và Thải Vi hầu hạ trong phòng, nhưng nay trời ngày càng lạnh, nàng bèn gọi cả Thải Anh vào, dần dần quan hệ của ba người trở nên rất tốt.
Thải Vi đang khoe khoang tin mình mới tìm hiểu được: "Khó trách hôm đó ở Dương gia, Ngụy Quốc công và Thế tử gia đều không có mặt, trận này còn chưa đánh xong, có thể thấy lúc đó Thái hậu nương nương rất lo lắng."
"Đánh gì thế?" Bảo Lục không biết gì cả: "Ở đâu phải đánh giặc à? Kinh thành rất an bình mà."
"Ngươi không thấy giờ kinh thành toàn quan binh đi tuần à, tối còn cấm đi lại, lần trước còn có một đại nhân quan nhị phẩm bị giết đấy. Kinh thành còn thế chứ đừng nói đến nơi khác, có vài nơi gặp hoạ, dân chúng khốn cùng quá còn tạo phản. Nghe nói Ngụy Quốc công lãnh binh tới một trấn nhỏ ở Hồ Bắc, chỗ đó cũng có người tạo phản."
Thải Anh nghe mà mặt mày trắng bệch.
Mấy năm nay thiên hạ rất không yên. Hoàng đế mặc kệ chính sự, Ngô thái hậu tay cầm hoàng quyền, nhưng một nữ tử như bà ta không thể ứng phó nổi, thành ra cả nước chiến loạn. Tình hình này đã kéo dài nhiều năm.
Tô Nguyên thở dài.
Bảo Lục sợ nàng nhàm chán nên mang hộp oản đậu hoàng Lục Sách tặng lại: "Oản đậu hoàng này trông không tệ, ngài có muốn nếm thử không ạ?"
Bánh màu vàng nhạt, tạo hình tinh xảo, còn rất thơm. Tô Nguyên cũng tò mò hương vị thế nào bèn nhón một chiếc bỏ vào miệng. Ai ngờ mùi vị thật sự không tệ, mềm mịn lại không ngọt ngấy, không biết làm như thế nào, còn ngon hơn đầu bếp trong phủ làm, nhịn không được ăn đến nửa hộp.
Mấy nha hoàn cười tủm tỉm.
"Ta đã nói là không phải Lý ký mà." Thải Vi nói: "Lần trước ta tới đó mua bánh, bánh ở đó không giống thế này."
"Vậy là nhà ai nhỉ?" Bảo Lục khó hiểu.
"Gặp Lục công tử hỏi không phải là rõ sao."
Tô Nguyên lắc đầu, nàng không muốn hỏi Lục Sách, người này quá mức đa nghi, phiền toái hơn nàng tưởng nhiều.
Đến chiều trời đột nhiên đổ mưa, tuy mưa nhỏ nhưng vẫn đủ làm thời tiết trở nên rét buốt, mấy nha hoàn chỉ hận không thể đóng hết các cửa lại rồi ngồi quây xung quanh chậu than.
Tô Nguyên không được ra ngoài nên đọc sách trong phòng, sau bỗng có nha hoàn đến thông báo, nói là Tô gia ở ngõ Liên Hoa tới.
Nàng cảnh giác hỏi: "Ai tới?"
"Là Tô phu nhân, Tô cô nương và tứ công tử ạ." Tiểu nha hoàn cười nói: "Lão phu nhân đang bế tứ công tử vui đùa, công tử không khóc tý nào, còn cười rất ngọt. Lão phu nhân tặng cho ngài ấy một chiếc lục lạc vàng đeo tay."
Tô Nguyên thở phào một hơi.
Tô Văn Tiến mới hơn một tuổi, La thị và Tô Văn Huệ lại càng không hại người, nàng mau chóng đứng dậy thay y phục.
"Cô nương đừng ra ngoài, bọn họ tới thăm bệnh, nếu ngài ra ngoài chẳng phải là trái với mục đích tới hôm nay sao? Tô cô nương nói lát nữa họ sẽ tới đây ạ."
Tô Nguyên nghe vậy lại ngồi xuống.
Quả nhiên một lúc sau, La thị và Tô Văn Huệ cùng tới.
"Lão phu nhân thích đệ đệ quá nên không nỡ đưa tới đây, nói nhỡ bị cảm thì sao, còn nói ngươi nhìn sau cũng được nên giữ lại bên ấy." Tô Văn Huệ cười, ngồi xuống bên giường: "Thế nào rồi? Đang yên đang lành sao lại sinh bệnh, ta nhớ sức khỏe ngươi tốt lắm mà."
"Ta cũng không biết, đại phu nói là gặp ác mộng."
"Nhất định là nghĩ nhiều." Tô Văn Huệ còn quay sang nói đùa với La thị: "Hôm trước cập kê, nàng ấy còn nói với con, năm nay con với họ Trương không hợp, con thấy là tại xem mấy loại sách đó nhiều mới gặp ác mộng."
Đấy là sự thật, là thiên cơ mà!
Tô Nguyên sốt ruột: "Không liên quan đến cái này, ta nói cho ngươi nghe, không tin thì đi tìm thầy tướng xem đi, thà tin là có." Kiếp trước Tô Văn Huệ xảy ra chuyện, nếu thầy tướng có bản lĩnh một chút chắc chắn có thể xem được mệnh của nàng ấy, nàng nói với La thị: "Ta cũng vì muốn tốt cho nàng ấy mà, dù sao tránh họ Trương đi cũng không có gì không tốt."
La thị cũng không biết nên nói gì, do dự nói: "Chuyện này..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!