Cứ coi Lục Tĩnh Anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng Lục Tĩnh Anh nào có để Lục Tĩnh Nghiên vào mắt? Người muội muội này thực sự quá hồ đồ. Lục Tĩnh Xu nghiêm mặt: "Đại tỷ là đại tỷ, nhị ca là nhị ca. Chỉ chỉ biết khi còn nhỏ ra ngoài chơi, ta muốn ăn quả trên cây nhưng đại ca không hái cho ta, chỉ có nhị ca giúp ta hái xuống. Khi ta mệt, đại ca không cõng ta, đệ đệ còn nhỏ, nhị ca lại giúp ta ngồi lên lưng ngựa, dắt ta đi."
Nàng sao có thể giống như Lục Tĩnh Anh, không để ý đến Lục Sách?
Như phụ thân đã nói, họ là người một nhà.
Lục Tĩnh Nghiên bĩu môi: "Ta không biết mấy chuyện này, ta chỉ biết..."
"Muội chỉ biết đại tỷ, hâm mộ phong thái của đại tỷ, nhưng muội có nghĩ đến việc muội đợi đại tỷ như vậy, nhưng nào có nhận được lại gì không? Thay vì ước ao, chẳng bằng chuyên tâm mà học, học cưỡi ngựa bắn cung cho tốt, một ngày nào đó có thể cùng đại tỷ cùng nhau phát triển, nếu không... cả đời này muội chỉ có thể a dua theo nàng ấy mà thôi."
Lời của Lục Tĩnh Xu hôm nay cực kì nghiêm khắc, Lục Tĩnh Nghiên không khỏi đỏ bừng mặt.
Thấy Lục Tĩnh Nghiên như đang tức giận, Lục Tĩnh Xu thản nhiên nói: "Muội có đi thăm tam biểu muội không? Nếu không thì ta tự đi, những lời hôm nay ta cũng sẽ chỉ nói một lần thôi, về sau muội có vây quanh đại tỷ thế nào ta cũng không quản. Dù sao hai năm nữa ta sẽ lập gia đình, sao có thể quản muội được nữa?"
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt nàng trong suốt tựa nước hồ thu.
Nhớ tới mấy năm nay Lục Tĩnh Xu từng li từng tí chỉ bảo mình, Lục Tĩnh Nghiên không khỏi cay cay sống mũi. Lục Tĩnh Anh chỉ là đường tỷ, sao có thể so với tỷ tỷ ruột của mình? Dù bị nàng mắn hai câu, Lục Tĩnh Nghiên cũng sẽ không oán không hận.
"Ta đi với tỷ." Nàng cắn môi, kéo tay áo Lục Tĩnh Xu.
Lục Tĩnh Xu mỉm cười.
Sớm nay Tô Nguyên uống thuốc xong thì mê man ngủ đến xế chiều, khi tỉnh lại nghe thấy thanh âm Lục Tĩnh Nghiên còn tưởng là ảo giác; nàng xoa đầu gọi Bảo Lục.
"Có phải bệnh của ta trở nặng không? Tự nhiên lại nghe thấy tiếng tam biểu muội..." Nàng nói với Bảo Lục.
Bảo Lục xuỳ một tiếng: "Cô nương, ngài không nghe lầm, là Lục gia nhị cô nương, tam cô nương tới, chỉ là thấy ngài chưa tỉnh nên nhị cô nương ở bên ngoài ngắm mấy chậu hoa sơn trà của ngài, nói là ngài ấy cũng có mấy chậu, không biết có thể trồng tốt đến đầu xuân không."
"Vậy sao, mau bảo các nàng vào."
Lục Tĩnh Xu thấy Tô Nguyên luống cuống mặc quần áo mới vội nói: "Ngươi đừng vội cởi, coi chừng bị lạnh, chúng ta chẳng phải người lạ, còn cần ngươi đến đón sao? Ta thấy muội cũng dùng cơm trên giường luôn đi." Nói xong nàng ngồi xuống mép giường, tự tay sờ trán Tô Nguyên: "Hình như không nóng nữa, hay là tốt hơn một chút rồi? Lúc ta tới, tổ mẫu và mẫu thân đều lo cho ngươi."
"Chắc là tốt hơn rồi, sớm nay đầu ta nặng như chì, không thấy rõ người, bây giờ lại thấy ngươi rất rõ."
Lục Tĩnh Xu không khỏi mỉm cười.
Tô Nguyên nhìn Lục Tĩnh Nghiên: "Đa tạ tam biểu muội tới thăm."
Chẳng qua là nể mặt tỷ tỷ thôi, Lục Tĩnh Nghiên hừ một tiếng: "Ngươi nhanh khỏi đi, không mai tỷ tỷ lại kéo ta tới đây, ta bận lắm, ta còn phải học cưỡi ngựa cho tốt."
Giọng điệu Lục Tĩnh Nghiên vẫn không thân thiện lắm, nhưng không hiểu tại sao Tô Nguyên thấy Lục Tĩnh Nghiên có gì đó khang khác. Lẽ nào tiểu nha đầu này đã bị Lục Tĩnh Xu dạy bảo một trận trước khi đi sao? Nàng nghiêng đầu, cười với Lục Tĩnh Nghiên. Lục Tĩnh Nghiên đỏ bừng mặt, đành qua loa che giấu bằng cách gọi nha hoàn tới: "Tỷ tỷ bảo trù phòng làm ít món ăn, có đậu đỏ cuốn, bánh lê xốp... trên đường gặp nhị ca, nhị ca cũng bảo chúng ta mang theo hai hộp oản đậu hoàng."
Lục Sách sao?
Tô Nguyên ngẩn người.
"Nhị ca biết ngươi bệnh, nói đáng ra phải tới xem nhưng ngươi ở khuê phòng bất tiện." Lục Tĩnh Xu giải thích.
Tô Nguyên có chút không rõ, vì lần trước Lục Sách vẫn còn nghi ngờ nàng, sau lại khiến nàng không thể giải ngây giả dại mà khen hắn một câu cho có, mà nay đột nhiên lại mang oản đậu hoàng tới. Nàng nghĩ thầm, không phải vẫn đang nghi ngờ gì đó chứ?
Nhưng nàng cũng đâu có gì để nghi ngờ.
Thấy nàng nhíu mi như không hiểu, Lục Tĩnh Xu cười nói: "Ngày đó ngươi đưa Hắc ngọc cao cho nhị ca, nay hắn đưa người hai hộp oản đậu hoàng cũng là lẽ thường."
Là vì chuyện này sao? Lông mày Tô Nguyên nhướng lên. Nếu khi ấy Lục Sách cảm thấy hai người không nên nợ nhau ân tình thì cũng là chuyện tốt. Nàng thở phào nhẹ nhõm: "Khi nào về giúp ta cảm ơn nhị biểu ca." Sau lại bảo Thải Vi tới trù phòng: "Còn hai chén canh gà mộc nhĩ sáng sớm nay tổ mẫu sai người nấu, khó lắm mới mua được hai mẻ mộc nhĩ mới, các ngươi tới vừa lúc có lộc ăn."
Hai tỷ muội đều cười rộ lên, nói được.
Nghe nói các nàng tới phủ, Tô Cẩm hỏi: "Tam biểu muội tỉnh chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!