Thời tiết này quả thật không thể làm cho người ta vui nổi, thế nhưng Tô Nguyên lại vô cùng vui vẻ. Kiếp trước giờ này mẫu thân đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ mẫu thân vẫn khỏe mạnh, hai ngày trước nàng sang thăm trông còn đẫy đà hơn một chút. Nàng đã thay đổi được kết cục bi thảm của kiếp trước, không có gì vui hơn chuyện này nên hôm nay đặc biệt ăn nhiều hơn mọi hôm.
Tất nhiên là chúng nô tỳ không biết suy nghĩ của nàng nên rất nghi hoặc.
Thải Vi nhanh chóng tra ra tiểu cô nương kia là ai, thì ra là một trong số những người vào cùng lúc với nàng ấy, phụ trách nấu nướng ở phòng bếp, nghe nói phụ thân là người gác cổng, chắc là được Nguyễn Trực thu mua để tiện truyền tin.
"Tên là Sương Hoa à?" Tô Nguyên hỏi lại.
Thải Vi cười: "Đúng vậy ạ."
Tô Nguyên âm thầm nhớ kỹ người này.
Thải Vi nhìn chiếc trâm ngọc thúy trên tay nàng, không khỏi khen ngợi: "Ngọc này thế nước thật tốt, cô nương định tặng Văn Huệ cô nương ạ? Nhất định ngài ấy sẽ thích."
Tô Nguyên cười rộ lên rồi đưa cho nàng ấy: "Ngươi tìm một chiếc hộp gỗ để trâm đi."
Qua giờ Ngọ, Tô Nguyên tới Ngưng Tụy các, ai ngờ Tô Cẩm
- người luôn khắc khổ luyện chữ lại chưa tới. Nàng tò mò hỏi Lưu Yến Tri, Lưu Yến Tri cười nói: "Nghe nói có vị phu nhân họ Trình tới thăm nàng ấy."
Là Chân Quân sao?
Tô Nguyên nhíu mày, bất giác nghĩ tới Cốc nương. Nàng luôn hoài nghi chuyện kiếp trước có liên quan tới Chân gia, nhưng với gia sản và danh vọng của Chân gia thì hẳn là họ cũng không cần phải làm thế, dù sao Chân Bội muốn chọn một vị hôn phu tốt cũng không khó, tội gì phải làm đến mức ấy?
Nàng vừa suy nghĩ vừa quay về, sau đó viết một phong thư rất dài.
Chuyện kiếp trước và chuyện của Cốc nương nàng phải nhờ Nguyễn Trực tra hộ, chỉ tiếc lão phu nhân không cho phép bọn họ thư từ qua lại, cần nghĩ cách khác.
Chân Quân vừa mới bước vào phòng, Tô Cẩm đã bổ nhào vào trong lòng nàng ta, khóc nấc lên.
Chân Quân yêu thương xoa đầu Tô Cẩm, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế, sao lại khóc thành thế này? Nói cho dì biết ai to gan dám bắt nạt con."
Tô Cẩm khóc mãi mới lên tiếng: "Là Tô Nguyên, cả tổ mẫu nữa."
Chân Quân kinh ngạc.
"Tổ mẫu vì Tam muội mà trách mắng con, còn đuổi con ra ngoài trước mặt hạ nhân, con cũng không biết con sai ở chỗ nào." Tô Cẩm lau nước mắt than thở: "Tổ mẫu chưa bao giờ như thế này, nhất định là nàng ta cho lão nhân gia dùng bùa mê thuốc lú gì, cả phụ thân nữa, để bọn họ cùng bắt nạt con. Dì, người mau về nói với ngoại tổ mẫu đón con tới Chân gia đi, con không muốn ở đây nữa."
Nàng ấy vùi đầu vào lòng Chân Quân làm nũng.
Chân Quân thở dài, đóng cửa lại nói: "Con cứ không nghe ta, ta đã sớm nói con nên đối xử tốt với tam cô nương... Không phải con không biết, nàng ấy được tiên sư phán mệnh, sau này nhất định sang quý vô cùng, ngay cả mệnh của tỷ tỷ còn không chịu được thì làm sao con đối phó được."
"Cái gì mà tiên sư phán mệnh chứ." Tô Cẩm cắn môi: "Ta không tin nàng ta có được mệnh số quý báu gì, mẹ đẻ chỉ là một di nương." Tuy Tô Cẩm khẩu khí lớn vậy, thế nhưng trong lòng lại lo sợ không yên. Nàng ta trơ mắt nhìn Tô Nguyên được lòng mọi người, ngay cả tổ mẫu cũng thiên vị Tô Nguyên, cả Hàn Như Ngộ nữa, tại sao lại nói chuyện với Tô Nguyên.
"Con không tin cũng không sao, con nhìn tỷ phu xem, huynh ấy cũng không chịu tái giá..."
"Dì họ thế nào rồi ạ?" Tô Cẩm vội hỏi tới Chân Bội.
"Đang khóc ở nhà, kêu gào muốn gả cho tỷ phu, nhưng mẫu thân cũng chẳng có cách nào, không thể cứng rắn nhét người vào Tô gia được. Chân gia không thể bất chấp mà vứt bỏ mặt mũi như thế, vì vậy phải chọn lại một vị hôn phu khác."
Tô Cẩm càng nghe càng buồn bực, bất mãn phụ thân chọn ba lấy bốn.
"Có lẽ tỷ phu không muốn lấy người khác." Chân Quân ảm đạm cười: "Ta nghe nói Nguyễn công tử trúng cử rồi."
Có lẽ Tô Thừa Phương đang đợi ngày này nên mới cự tuyệt Chân Bội. Chờ đến sang năm, khi Nguyễn Trực đỗ kỳ thi hội thì có thể dễ dàng nâng Nguyễn Trân lên làm chính thất.
Tô Cẩm nghe vậy không khỏi chấn động: "Cái gì? Ngài nói Nguyễn Trực thi đỗ rồi?"
Nam nhân thô lỗ kia, nam nhân cả người toàn hơi tiền thi đỗ rồi? Tô Cẩm không thể tin nổi, hẳn là y đút tiền mua chút công danh; nếu không làm sao y có thể thi đỗ được? Nhiều thí sinh như vậy, người ta còn được danh sư chỉ dạy từ nhỏ, y lại chỉ là một thương nhân thấp hèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!