Các cô nương đều đã thay váy mới rồi tụ tập cùng một chỗ. Tô Cẩm đắc ý nhìn Vạn cô nương, Triệu cô nương, cười nói với các nàng: "Tổ mẫu biết các ngươi muốn tới nên cứ dặn ta phải chiêu đãi cẩn thận, ta nói chúng ta thân thiết như vậy mà cứ khách khách khí khí, chẳng phải là xa lạ quá sao? Lại đây, nếm thử ít lê này xem, chờ bằng hữu của đại tỷ đến rồi chúng ta bắt đầu bái nguyệt."
Hoàn toàn không để ý tới Tô Văn Huệ cũng đang ở đây.
Nhưng Tô Văn Huệ đã sớm quen với thái độ này của Tô Cẩm, còn không phải là khinh thường gia thế của mình sao. Phụ thân Tô Văn Huệ không có chức vị, quả thật là kém phụ thân nàng ta một bậc; thế nhưng đến cả lão phu nhân còn chẳng xem thường họ, Tô Cẩm là cái thá gì chứ? Tô Văn Huệ cũng không định lấy mặt nóng dán mông lạnh, quay sang nói chuyện với Tô Nguyên: "Tháng sau là lễ cập kê của ta, ngươi nhất định phải tới đấy."
Hai mươi ba tháng chín là lễ cập kê của Tô Văn Huệ. Đời trước, Tô Nguyên đã chuẩn bị lễ vật nhưng vì mẫu thân đột ngột qua đời nên không thể đích thân tới chúc mừng, đời này sao nàng có thể không đi?
"Ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ có đại lễ."
Tô Văn Huệ xì một tiếng: "Nói cứ như ta tham quà lắm vậy."
"Sao lại không chứ?" Tô Nguyên trêu ghẹo: "Chờ năm sau ta cập kê, ta cũng phải đòi đại lễ của ngươi."
Tô Văn Huệ cười rộ lên.
Đang nói chuyện thì bằng hữu của Lục Tĩnh Anh tới. Mọi người đưa mắt nhìn lại, nhất thời đều cực kỳ khiếp sợ, bởi đó là tiểu nữ Ngô Lệ Hoa của Tào Quốc công. Tào Quốc công là đệ đệ ruột của Hoàng Thái hậu, đã được phong Quốc công từ rất lâu rồi, sau khi tiên đế băng hà thì nắm quyền cao, Hoàng Thái hậu cũng phải thương lượng chuyện triều chính với ông ta, mà Ngô Lệ Hoa lại rất được Hoàng Thái hậu và Tào Quốc công sủng ái.
Vạn cô nương và Triệu cô nương nhìn thấy người này, trên mặt đều có vẻ như không tin nổi, nhưng Tô Nguyên cũng không ngạc nhiên lắm. Kiếp trước cũng là như thế này mà. Vì vậy lúc này chỉ có Tô Cẩm là căng thẳng. Nàng ta thầm nghĩ, Lục Tĩnh Anh thật sự quá kiêu ngạo. Rõ ràng biết mình mời ai còn cố tình mời Ngô Lệ Hoa tới, rõ ràng là muốn tát vào mặt mình.
Nhưng từ trước tới nay Tô Cẩm đều không dám đối nghịch với Lục Tĩnh Anh, vì vậy chỉ đành nuốt giận vào lòng.
Thấy không khí có chút xấu hổ, Lục Tĩnh Xu cười nói: "Đã đến giờ lành rồi, chúng ta bái nguyệt thôi." Những cô nương nàng ấy mời đều là dòng dõi thư hương, gia thế không chênh nhau là mấy.
Mọi người bắt đầu dâng hương bái nguyệt.
Sau đó lão phu nhân lệnh cho nô tỳ mang lên rất nhiều món ăn. Các cô nương ngồi một chỗ chuyện trò vui vẻ. Xa xa, lão phu nhân và thái phu nhân cùng các nữ quyến ngồi một chỗ, mấy người phụ thân Tô Nguyên và Lục Hoán Dương cũng đang nói chuyện phiếm, duy chỉ mẫu thân có bầu nên không ra góp mặt. Cứ nghĩ tới việc người phải trải qua lễ trung thu một mình, Tô Nguyên lại thấy đau lòng, mai phải tìm cơ hội sang đó mới được.
Nàng cúi đầu cắn một miếng lê.
Tới đêm khuya các cô nương mới rời đi.
Lúc về tới viện Tô Nguyên cũng đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố kêu Bảo Lục tìm một viên đá vuông đầu, nói cái gì mà đá thọ sơn, nhất định phải tìm ra, làm nàng ấy phải tìm khắp sương phòng, đến tận giờ Tý mới tìm được.
Đó là một miếng đá ngưu giác có chất lượng rất tốt, rất hợp để làm con dấu, sau này nàng sẽ tặng nó cho Nguyễn Trực để cậu khắc tên mình lên đó, làm một con dấu uy phong.
Nàng ôm viên đá trong lòng, ngủ thiếp đi.
Vì đêm qua bái nguyệt, lão phu nhân biết các nàng đều ngủ muộn nên đã dặn trước các nha hoàn để các cô nương ngủ, thế là Tô Nguyên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bảo Lục, Bảo Thúy vội vàng mang đồ ăn sáng lên, đều là món Tô Nguyên thích, Tô Nguyên rửa mặt bèn ngồi xuống dùng bữa.
"Tổ mẫu đã dậy chưa?" Nàng hỏi.
"Chưa ạ, chắc do đêm qua nói chuyện lâu với thái phu nhân ạ."
Người già không thể so với người trẻ, cũng khó trách hôm qua người nói với thái phu nhân nên thay đổi quy củ, đúng là một quyết định đúng đắn. Tô Nguyên nghĩ tới mái tóc đã bạc của lão phu nhân, nỗi oán hận với bà đột nhiên vơi đi phần nào. Mất đi một người con như phụ thân, quả thật là nỗi đau không thấu, huống chi lão phu nhân lại chỉ có mỗi mình phụ thân.
Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Bảo Thúy lại gần nói nhỏ: "Tối qua lão gia tới chỗ di nương, di nương ăn hai cái bánh ạ."
Mẫu thân không thích ăn bánh trung thu, luôn nói là bánh hơi ngấy. Hẳn là đêm qua người rất vui, có phải phụ thân an ủi người không? Tuy rằng phụ thân không thể cho mẫu thân danh phận chính thất nhưng vẫn cực kỳ săn sóc.
Tô Nguyên cười cười, nhưng nghĩ tới bản tính của Bảo Thúy dưới mặt nạ hiểu chuyện, nàng lại trở nên lạnh lùng.
Dùng bữa xong, nàng tới Ngưng Tụy các nghe Lưu Yến Tri dạy học.
Lưu Yến Tri quả là tài nữ hàng thật giá thật, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đời này nàng lại chăm chú lắng nghe, có thêm rất nhiều kiến thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!