Chương 19: (Vô Đề)

Nhưng giọng nói này đã bán đứng nàng: "Thì ra là tam biểu muội."

Năm năm trước, Tô Nguyên mới cao đến ngực hắn, nay đã trưởng thành như thế này rồi, làm người ta suýt nữa không nhận ra.

Hắn cười nhạt: "Biệt lai vô dạng."

Rõ ràng tháng trước vừa mới gặp, biệt cái gì mà lai. Tô Nguyên nhướn mày. Nàng đang sốt ruột chuyện mẫu thân nên hạ giọng: "Vài năm không gặp, vốn nên tán gẫu cùng biểu ca nhưng giờ ta đang có việc, xin thứ lỗi." Nói xong, nàng lập tức đi luôn, hoàn toàn không cho Lục Sách có cơ hội nói chuyện.

Nhìn bóng lưng kia, Lục Sách mỉm cười.

Gã sai vặt nhắc nhở: "Công tử, có cần về không ạ? Nghe nói Hầu gia đang tìm ngài khắp nơi."

Lục Sách khoanh tay: "Không vội, chúng ta đi bái kiến lão phu nhân đã."

Chủ tớ ba người đi tới phòng chính.

Trước đó lão phu nhân đã biết Lục Sách tới phủ, còn đi gặp Tô Nguyên, nhưng không ngờ hắn lại tới bái kiến nên cũng phải dừng chuyện trong tay lại hỏi han ân cần một phen.

Sau khi Lục Sách đi rồi, lão phu nhân mới hỏi: "Sao Sách nhi lại tới thăm Nguyên Nguyên? Hai đứa nó làm gì vậy?"

Lý mama nói: "Nghe nói chỉ gặp nhau một lát, tam cô nương nói được một câu đã vội vã rời đi."

"Vậy sao?" Lão phu nhân hơi đăm chiêu. Khi còn bé, Lục Sách thông minh tuyệt đỉnh, Lục Hoán Dương coi nó như bảo bối, sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho Lục Hoán Dương cực kỳ ghét Lục Sách. Nếu không nhờ Lục Hoán Vân thương tình tìm cho nó một tiên sinh ở Đồng Châu để tránh Lục Hoán Dương thì không biết mọi chuyện sẽ còn thế nào nữa. Nhưng dù thế, nhiều năm như vậy không có trưởng bối giáo dưỡng tử tế, hẳn nào Lục Sách làm việc càng ngày càng không quy củ, ai đời lại tới thăm Tô Nguyên trước rồi mới đi bái kiến trưởng bối.

"Có lẽ là vì năm đó Nguyên Nguyên đưa thuốc cho nó đi, đến thăm cũng tốt." Lão phu nhân cũng không thể trách cứ Lục Sách, tìm cho hắn một cái cớ mà thôi, nhưng quả thật Tô Nguyên đối xử với Lục Sách không tồi.

Đang nói thì Tô Cẩm đến.

"Con dặn phòng bếp đun canh ngân nhĩ, không phải lần trước người nói hay đói về chiều sao ạ?" Tô Cẩm xách một hộp thức ăn tới, bày tỏ lòng hiếu với lão phu nhân.

"Được rồi." Lão phu nhân sai Lý mama cầm lấy.

Thấy tổ mẫu cao hứng, Tô Cẩm ngồi xuống tán gẫu chuyện nhà, đang nói thì hơi dừng lại: "Hình như vừa nãy ta thấy Nhị biểu ca, kể cũng lạ, huynh ấy không gặp ai mà lại tới tìm Tam muội."

Lão phu nhân thả chiếc thìa, chiếc thìa đập vào thành bát vang lên một tiếng thanh thuý.

Nhưng Tô Cẩm lại làm như không biết, hiếu kỳ nói tiếp: "Không biết Tam muội có thư từ qua lại gì với Nhị biểu ca không, lần trước con còn thấy muội ấy hỏi Nhị biểu muội xem khi nào Nhị biểu ca về...."

"Đủ rồi!" Lão phu nhân đột nhiên nổi giận, đập mạnh bát canh xuống bàn: "Chúng ta và Lục gia thân thiết như vậy, cho dù Nguyên Nguyên có viết thư thì cũng có làm sao, con nói thế này là có ý gì? Nàng là muội muội của con, làm tỷ tỷ phải biết chăm sóc muội muội chứ không phải nói bậy sau lưng, năm nay con đã mười bốn tuổi rồi, sang năm sẽ tới lễ cập kê, tương lai còn phải lập gia đình!"

Tô Cẩm chưa bao giờ bị trách mắng như vậy, sắc mặt lúc này trắng bệch.

Lúc ở Hàn gia, Tô Cẩm trách cứ Tô Nguyên ngay trước mặt mọi người đã làm bà hơi tức giận, ai ngờ đứa cháu gái này ngày càng quá quắt, lại lấy chuyện hôm nay để nói xấu Tô Nguyên. Vừa rồi Lý mama có nói Tô Nguyên vội vàng rời đi, căn bản là không nói gì với Lục Sách, ở đâu ra thư từ, tiểu cô nương kị nhất là chuyện gian tình này, Tô Cẩm lại cố tình bịa đặt.

Cứ như thế này thì làm sao làm được thê tử nhà người khác? Về sau trên có cha mẹ chồng, dưới có em chồng, ngay cả sự bao dung còn không có thì lấy gì phục chúng? Lão phu nhân thấy hối hận vì trước kia đã quá mức dung túng Tô Cẩm.

"Đi ra ngoài cho ta, về phòng ngẫm lại lời ta nói." Lão phu nhân lạnh lùng.

Tô Cẩm rơi lệ: "Tổ mẫu..."

Lão phu nhân không muốn nhìn thấy nàng ấy nữa.

Mấy năm nay Nhị cô nương được lão phu nhân nâng trong tay yêu thương, ai ngờ lại có ngày bị đuổi khỏi phòng thế này, đám nô tỳ thấy vậy đều kinh hãi. Đông Quỳ lại gần trấn an Tô Cẩm: "Có lẽ hôm nay tâm tình lão phu nhân không tốt, cô nương ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Tâm Tô Cẩm đau như dao cắt, rõ ràng tổ mẫu đang thiên vị Tô Nguyên!

Thì ra lão phu nhân thích Tô Nguyên như vậy, mình chỉ nói thật mà đã tức giận như thế, chẳng lẽ mình nói sai sao? Rõ ràng Tô Nguyên từng hỏi Lục Tĩnh Xu về Lục Sách, hơn nữa Lục Sách đến phủ tới gặp nàng đầu tiên, không chừng thực sự có thư từ qua lại. Nàng ấy càng nghĩ càng tủi thân, chạy về phòng úp mặt vào gối khóc nức nở.

Mà lúc này ở Tây uyển, Tô Nguyên đang đứng bất động ở hành lang. Bảo Lục và Thải Anh đều nhìn nhau nghi hoặc không biết cô nương bị làm sao, đã ở Tô gia mười mấy năm rồi, hành lang có cái gì đẹp đâu mà lại đột nhiên đứng nhìn lâu như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!