Chương 17: (Vô Đề)

Lần đầu tiên ra khỏi phủ nên Thải Anh rất tò mò, nhịn không được mà liên tục nhìn ngắm xung quanh, bộ dáng rõ là không hiểu sự đời, khó trách trước kia mình lại không thích. Tô Nguyên bật cười. Thật ra Thải Anh chính là một tiểu nha đầu ngốc nghếch, cái gì cũng viết hết lên mặt, đó là loại tính cách thuần phác hiếm có, càng trải qua nhiều chuyện, càng trở nên quý giá vô cùng.

Nàng cười nói với Thải Anh: "Đây là phố Hoài An, chuyên mở tiệm bán các vật liệu may mặc, trên kia là hẻm Cổ Tỉnh..."

Cô nương tự mình giải thích làm Thải Anh thụ sủng nhược kinh, ngơ ngác gật đầu.

Bảo Lục thấy lạ, hình như cô nương rất thích Thải Anh, nhưng đúng là Thải Anh rất chịu khó, việc gì cũng tranh làm, đúng là rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

Xe ngựa dần tới nơi, Tô Nguyên buông màn xe, Tô Cẩm nhịn không được cười lạnh, thật là nhàn hạ thoải mái, còn giảng giải về kinh thành cho một tiểu nha hoàn cơ đấy. Nàng ấy nhướn mi: "Sắp đến Trung thu rồi, ngươi định mời ai đây? Hà cô nương còn hỏi không biết nhà chúng ta có náo nhiệt không."

Đây là định làm nàng mất mặt. Tô Nguyên nói: "Ta chỉ mời Văn Huệ tỷ."

Quả thế, dựa vào nhân duyên của Tô Nguyên thì có thể mời ai được? Tô Cẩm thật sự thấy buồn cười nhưng khi nhìn Tô Nguyên thì lại thấy nàng không có chút tự ti nào cả.

Rốt cuộc dạo này làm sao thế, cái gì cũng không tranh!

Nàng ấy đánh giá Tô Nguyên, suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì, hoặc là Tô Nguyên cố ra vẻ huyền bí, chờ cơ hội cho mình một kích trí mạng. Càng nghĩ càng thấy đúng, Nguyễn di nương không sinh được con trai làm tổ mẫu thất vọng, chuyện tái giá cũng đang gấp gáp nên chắc chắn Tô Nguyên đang tính toán gì đó, chỉ tiếc là phụ thân chướng mắt Chân Bội.

Nay người là Tả thị lang, có lẽ ánh mắt cao chút, còn Tô gia và Chân gia đã không còn nhiều quan hệ, có thể phụ thân không thích gặp người Chân gia, Tô Cẩm trái lo phải nghĩ.

Lúc này xe ngựa ngừng lại.

Tô Cẩm bực mình quát khẽ: "Làm sao thế?"

"Có một đám đạo sĩ vào thành..." Xuân Lan bẩm báo.

Đạo sĩ là cái gì mà dám để cho xe ngựa quan gia dừng lại nhường đường? Nghe bên ngoài rất ồn ào, hình như có rất nhiều xe ngựa đều dừng, Tô Cẩm nghi hoặc: "Không phải các ngươi nhìn nhầm chứ? Đạo sĩ ở đâu ra?"

"Là vào cung ạ." Xuân Lan hạ giọng: "Có cấm quân đi theo, còn có cả người của Ngũ thành binh mã ti."

Tô Cẩm kinh ngạc một lúc, sau mới cười nhạo một tiếng: "Thì ra là vào luyện đan cho Hoàng thượng!"

Tiên đế trước kia chăm lo việc nước, mở rộng lãnh thổ lại biết dùng người, tạo ra một hồi phồn vinh thịnh thế, nhưng đến cuối đời lại thờ phụng đạo giáo, mời vô số đạo sĩ vào cung luyện đan dược trường sinh bất lão, nhưng hiển nhiên là không có tác dụng, băng hà năm năm mươi tám tuổi, không ngờ ấu đế đăng cơ, mới mười mấy tuổi đã thờ phụng theo như thế.

Vì ốm yếu nên thậm chí mấy năm trước còn đi chu du khắp nơi tìm tiên thổ, hoàng thái hậu phải phái mấy trăm tinh binh bảo vệ, hao tài tốn của.

Trong giọng điệu của Tô Cẩm tràn đầy sự khinh thường. Tô Nguyên thầm nghĩ, nếu nàng không biết chuyện tương lai thì có lẽ cũng sẽ cười nhạt như Tô Cẩm.

"Khổ thân Trần cô nương phải vào cung." Tô Cẩm đột nhiên thở dài.

Tô Nguyên không biết nên nói gì.

Trần Uẩn Ngọc phải vào cung làm hậu là do Hoàng Thái hậu khâm điểm, đời trước nàng chỉ gặp nàng ấy hai lần, không biết sau khi vào cung thì nàng ấy xảy ra chuyện gì, nhưng sau là bị đầu độc mà chết. 

Xe ngựa lại tiếp tục lên đường, Tô Cẩm thấy sắp đến Hàn gia bèn lấy gương ra chỉnh trang lại.

Tô Nguyên âm thầm lắc đầu. Bấy giờ Hàn Như Ngộ rất được lòng các cô nương, nhưng vài năm sau thì khác, có lẽ dù Tô Cẩm gả cho hắn ta cũng sẽ hối hận. Nhưng nàng sẽ không nói ra, bởi Tô Cẩm có nghe thì cũng sẽ chỉ cho là nàng ghen tỵ với đích nữ mà thôi.

Hàn phủ rất lớn, cửa ngoài còn rộng hơn Tô gia bọn họ, điêu khắc hổ báo sư tử đầy khí thế, nhưng vào trong lại là một cảnh trí khác, đường nhỏ quanh co, ban công lả lướt, ao xanh cầu nhỏ thật sự là rất đẹp, cũng khó trách Hàn phu nhân mua chỗ này. Nhưng kiếp trước Tô Nguyên nhìn đã nhiều nên không thấy có gì mới mẻ cả. Nay tới đây, nàng chỉ nhớ đến lại sự bất lực năm đó ở Hàn gia, sự chán ghét vô cùng của Hàn phu nhân và sự lạnh lùng của Hàn Như Ngộ, chúng giống như một sợi dây vô hình siết chặt lấy cổ nàng.

Tay chân Tô Nguyên dần trở nên lạnh lẽo. Nàng thật sự hối hận vì đã tới đây, cứ tưởng có thể quên, lại phát hiện ra chuyện cũ vẫn như một cái gai đâm sâu trong lòng, không nhổ ra được.

"Tam biểu muội!" Giọng Lục Tĩnh Xu đột nhiên vang lên.

Tô Nguyên hít sâu một hơi, cười nói: "Các ngươi đã tới rồi sao?"

"Cũng mới đến." Lục Tĩnh Xu thân thiết khoác tay nàng nói nhỏ: "Trâm trân châu ngươi tặng ta kia làm ở nhà nào thế, đẹp lắm, ta rất thích."

"Làm ở Bách Trân các." Nàng tỉ mỉ lựa chọn nên đương nhiên là đẹp, may mà Lục Tĩnh Xu thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!