Chương 15: (Vô Đề)

Nguyễn Trực mua một tòa nhà tam tiến ở kinh thành, ngày chuyển vào còn đốt pháo một lúc lâu, thậm chí để có không khí vui mừng còn tung tiền trước cửa, thu hút rất nhiều người đến, tranh giành rất náo nhiệt.

Hạ nhân Tô gia đều đang nghị luận chuyện này.

Kinh đô tấc đất tấc vàng mà Nguyễn Trực lại có thể tùy tiện mua một căn nhà lớn như thế, đủ thấy là rất có tiền.

Nguyễn Trân lại phát sầu, cầm thư nói không nên lời.

Ca ca muốn đón mẫu thân đến kinh thành nhưng mẫu thân ra sức khước từ. Bà nói muốn ở nhà trồng một vườn rau, không muốn lên kinh, còn nói ở đó bất tiện, nào được rau dưa tươi mới như Tấn Huyền. Nguyễn Trực cũng rất bực bội, viết thư cho Nguyễn Trân, nói nàng nhất định phải khuyên được mẫu thân chuyển tới, nói mua nhà chỉ vì mục đích này thôi.

Cố tỏ lòng hiếu cũng không thành!

"Chắc là không nỡ xa hàng xóm." Nguyễn Trân nói với Huệ Nương: "Như là thím Trương, rồi A Căn nương ấy, quan hệ với mẫu thân tốt vô cùng, mỗi ngày đều phải gặp nhau mới được."

Huệ Nương không cho là đúng: "Tới kinh thành rồi cũng sẽ có hàng xóm tốt như thế."

Nguyễn Trân lắc đầu.

Tô Nguyên lặng yên tiến vào: "Huệ Nương nói không sai, dù Tấn Huyền có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể so với kinh thành được. Lão thái thái nên chuyển tới đây."

"Con..." Nguyễn Trân kinh ngạc trợn tròn mắt, sao con gái đã biết chuyện này rồi, thư nàng cũng vừa mới được cầm tới tay.

"Không phải Nguyễn công tử đã mua nhà sao." Tô Nguyên cười sáng lạn: "Nhất định là muốn đón lão thái thái tới."

Thật sự là dễ đoán thế sao? Nguyễn Trân nghi hoặc đặt thư lên thư án: "Mẫu thân đã sớm quen với cuộc sống ở Tấn Huyền, đâu có giống ca ca đi khắp nơi, coi bốn bể là nhà, hơn nữa người cũng không biết phu nhân thái thái nào ở kinh thành, sợ là không dễ làm quen với người khác."

"Nhưng lão thái thái cũng không còn trẻ nữa!" Tô Nguyên thở dài: "Như ngài nói đấy, Nguyễn công tử quanh năm không có nhà, bà chỉ ở một mình, chẳng lẽ ngài không lo lắng sao? Ta nhớ có lần lấy hàng gì đó bị ngã gãy xương, nếu không phải có nha hoàn phát hiện thì không biết đã thế nào rồi. Hơn nữa lần trước gặp, ta thấy tóc người đã bạc không ít, rõ ràng có trai có gái mà giờ lại chẳng có lấy một người ở bên."

Nguyễn Trân bị nói đến nhói cả lòng.

Nếu mình không làm thiếp thì có lẽ sẽ được ở cạnh mẫu thân, thường xuyên tới thăm người, nhưng bây giờ một năm cũng chẳng gặp được một lần, còn để lão nhân gia nhung nhớ tặng đồ tới phủ.

Vành mắt Nguyễn Trân đỏ ửng.

"Ngài mau khuyên lão thái thái nghe Nguyễn công tử đi." Tô Nguyên biết mẫu thân mềm lòng, cũng biết nàng quan tâm lão thái thái: "Lão nhân gia ở kinh thành, dù không gặp được thì cũng dễ bề hỏi thăm."

"Thuyết phục thế nào đây?" Nguyễn Trân đã bị thuyết phục.

"Chuyện này quá dễ." Tô Nguyên mỉm cười: "Nói cô nương ở kinh thành rất tốt, Nguyễn công tử cũng nên cưới vợ."

Đây là tâm bệnh lớn nhất của mẫu thân.

Nguyễn Trân bật cười: "Đều là do huynh ấy chọc chuyện, ta sẽ nói như vậy."

Nguyễn Trân đề bút viết thư, nói hình như Nguyễn Trực định lấy vợ, dặn lão thái thái mau tới kinh thành giúp y tuyển vợ. Thật ra đây cũng là chuyện mà Nguyễn Trân sốt ruột từ lâu, nhưng Nguyễn Trực lại chưa bao giờ để trong lòng. Các nàng vốn không có cách nào thuyết phục y, nhưng giờ Nguyễn Trực bảo nàng khuyên mẫu thân, vậy nàng sẽ mượn cớ này, đến lúc đó Nguyễn Trực cũng phải chịu, không chừng lại thật sự chọn một cô nương về nhà ấy chứ.

Tô Nguyên nhìn nàng viết xong thư cho Quý thị mới hoàn toàn yên tâm.

Cứ như vậy, nhất định ngoại tổ mẫu sẽ sớm tới kinh thành.

"Nếu Nguyễn công tử không chịu cưới vợ thì nói ngoại tổ mẫu đi đường mệt nhọc, mời đại phu tới xem cho cậu sợ."

Nguyễn Trân bật cười, nhưng lại lo chuyện mẫu thân đi đường nên nói với Huệ Nương: "Ngươi phải nói với ca ca một tiếng, để huynh ấy phái nhiều người tới đón mẫu thân, đừng để người dọn dẹp nhà cửa. Mẫu thân luôn thích tự tay làm nhưng nhất định phải để ca ca chú ý, xảy ra chuyện gì thì cứ tính hết lên đầu huynh ấy."

Huệ Nương vâng dạ rồi cầm thư rời phủ.

Huệ Nương vừa đi, Chiếu Tuyết đã dẫn đại phu tới, nói là bắt mạch định kì.

Tính ra thai đã hơn hai tháng, chắc tổ mẫu rất muốn biết đứa nhỏ này là nam hay là nữ, nàng hơi căng thẳng, đã định đi lại ngồi lại gian ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!