Mẹ đẻ Chân Bội đã qua đời mấy năm trước, phụ thân lại nhậm chức ở xa, thân là đường bá mẫu, Chân lão phu nhân vẫn thường chăm sóc Chân Bội; phụ thân của Chân Bội cũng rất vừa lòng với Tô Thừa Phương nên ủy thác chung thân đại sự của con gái cho Chân lão phu nhân, không ngờ giờ Dương thái phu nhân và Tô Thiệm đều đã ra mặt mà Tô Thừa Phương vẫn không đồng ý.
Chân lão phu nhân rất tức giận.
Mẫn thị thầm nghĩ, Tô Thừa Phương có thể ngồi vào chức vị Tả thị lang, đáng nhẽ phải cực kỳ khéo đưa đẩy mới đúng, sao lại không để lại chút mặt mũi nào cho trưởng bối thế này? Nàng ấy cười nói với Dương thái phu nhân: "Có lẽ canh hoa quế đã đun xong rồi, để con gọi người bưng lên ạ, cả lê mới đưa tới lên nữa."
"Lê này đáng ra phải đến tháng chín mới chín, năm nay lại có mấy quả chín sớm, ăn rất giòn và ngọt, nhất định các ngươi phải nếm thử đấy." Dương thái phu nhân thuận thế nói sang chuyện khác: "Có một quán bánh mới mở, bọn họ làm bánh lê ngon hơn bánh hạt dẻ của Lý gia nhiều."
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Tô Nguyên nhìn phụ thân, bỗng nhiên thoải mái hẳn ra.
Chuyện này đâu có chỗ cho nàng quan tâm? Chẳng phải nàng đã sớm biết tình cảm của phụ thân dành cho mẫu thân rồi sao, mấy năm nay phụ thân không tái giá cũng không nạp thiếp, phụ thân đã thích mẫu thân thì sao nỡ để người phải chịu khổ. Thân là con gái, phải tin tưởng phụ thân, mà giả sử một ngày nào đó phụ thân thật sự tái giá thì cũng là xuất phát từ sự hiếu thuận với tổ mẫu, nhất định người sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Loại người tính tình cường liệt như Chân Bội, e rằng phụ thân tuyệt đối sẽ không lấy. Nàng cười nhẹ, cầm thìa thưởng thức canh hoa quế.
Còn Tô Cẩm lại tức đến nổ phổi. Nàng ấy phải hao hết tâm tư viết thư để tranh thủ lòng thương của ngoại tổ mẫu, nghĩ cách gả Chân Bội vào Tô phủ, cùng chung mối thù với mình, ai ngờ ngàn tính vạn tính lại tính sai phụ thân. Thật sự không ngờ phụ thân lại không thích, Chân Bội trẻ tuổi như vậy, dung mạo cũng không kém Nguyễn di nương, tại sao người lại không vừa ý.
Thật sự quá thất vọng, Tô Cẩm siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Tô Thiệm tìm cơ hội khuyên lão phu nhân: "Chuyện kia cũng không phải Chân gia cố ý, đã bao năm rồi còn chấp nhất cái gì? Hơn nữa bọn họ cũng muốn bồi thường, là do Thừa Phương không muốn... Mà nay phụ thân Chân Bội là Diêm vận sử của vùng Chiết Giang, kết thân với họ rất có lợi cho Tô gia, Chân Bội lại trẻ tuổi, thân thể khoẻ mạnh, còn có gì không tốt nữa?"
Quả thật là không có gì để chê trách, lão phu nhân bóp trán: "Vì chuyện này nên họ mới mời Dương thái phu nhân?"
"Điều này càng cho thấy nhà bọn họ quan hệ rộng, Dương thái phu nhân là người mà ai cũng mời được sao?" Tô Thiệm thấy Tô Thừa Phương cũng không còn trẻ nữa, vì y lo nghĩ mà tận tình khuyên bảo: "Thừa Phương nên có thê tử, có con trai, như vậy đường ca mới có thể yên tâm, mới có thể dưỡng bệnh tốt ở Tô Châu."
"Ông ta chỉ biết đến bệnh của mình thôi." Lão phu nhân nén giận: "Ngươi để ta ngẫm lại đã, hơn nữa ngươi cũng thấy rồi đấy, Thừa Phương không thích Chân Bội, còn nói thế trước mặt Dương thái phu nhân, sau này còn ai đồng ý làm mai nữa?"
Tô Thiệm cười rộ lên: "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, trước đây nó lấy Chân đại cô nương cũng nói không thích đấy thôi, giờ lại sao thế, đủ lông đủ cánh rồi nên không vâng lời nữa?"
Lão phu nhân không nói gì.
Hoa quế trong viện đã nở đầy, có kim quế, ngân quế, phật viên, hồng nguỵ hương, rực rỡ đưa hương.
Tô Minh Thành bưng tách trà lên nhấp một ngụm: "Quả nhiên là phủ Quốc công, chừng này trà chỉ sợ cũng đủ cho một nhà bình thường sống nửa năm."
Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt, Tô Thừa Phương im lặng không nói.
Thần sắc quạnh quẽ lại không giấu được vẻ ngoài tuấn tú, khó trách cô nương Chân Bội kia lưu luyến không thôi: "Huynh thật sự không muốn lấy Chân cô nương kia sao? Theo ta thấy điều kiện không tệ, lấy một tài tử kinh đô cũng dư dả, dù sao Chân gia gia thế như vậy, huynh đừng kén cá chọn canh."
"Là đường thúc bảo đệ tới khuyên à?"
Tô Minh Thành sờ sờ mũi: "Cha ra lệnh ta không dám cãi lời, nhưng ta cũng thật lòng khuyên huynh."
Tô Thừa Phương lắc đầu.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ đã quá quen thuộc, Tô Thừa Phương càng ít nói chứng tỏ càng kiên định, Tô Minh Thành quơ quơ tách trà: "Huynh đã sớm hạ quyết tâm không lấy người khác, phải không?"
Ánh mặt trời xuyên qua tầng hoa quế rơi vào tách trà. Tại mặt trà trong veo, dường như có gương mặt như ẩn như hiện, lông mi cong cong, mắt biếc sáng ngời. Lần đầu tiên nhìn thấy y, nàng đỏ mặt, lắp bắp mở miệng: "Tô... Tô công tử, tiểu nữ tử họ Nguyễn, có một chuyện muốn nhờ..."
Ngày ấy nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt y, như một bức tranh xuân, từ xa lạ đến quen thuộc, từ tùy ý đến thật tình, đã không dứt được, Tô Thừa Phương thừa nhận: "Phải, là không muốn lấy người khác."
Trong phút chốc, mặt mày tràn đầy sự dịu dàng.
Nhìn người trước mặt như thế, Tô Minh Thành siết chặt tay, thật sự cả đời này của Tô Thừa Phương đã không còn gì phải nuối tiếc, tiến sĩ hai bảng, tuổi còn trẻ đã làm Tả thị lang, không cần phải liên hôn, không cần như hổ thêm cánh, có thể toàn tâm toàn ý đối xử với nữ nhân mình thích.
Còn sắp có một đôi long phượng thai, một nam một nữ, nam nữ song toàn... có thể thấy được là vận mệnh luôn bất công, Tô Minh Thành cúi đầu uống trà: "Chỗ phụ thân ta sẽ giúp huynh nói, đừng xen vào chuyện nhà các huynh nữa."
Tô Thừa Phương cười rộ lên: "Đa tạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!