Sau khi Thái tổ hoàng đế lập triều đại mới, Ngụy quốc công phủ và Anh quốc công phủ thánh quyến không ngừng, hiển hách vài chục năm, là quyền quý số một, số hai chốn kinh kỳ. Dù sau này Anh quốc công bị xét nhà, Ngụy quốc công phủ vẫn sừng sững không ngã, vô số người muốn nịnh nọt nhưng Ngụy quốc công phủ rất ít khi mở tiệc chiêu đãi tân khách, chứ đừng nói đến thời tiết lạnh như thế này, đến ăn cái gì mà canh hoa quế.
Lão phu nhân hồ nghi: "Không biết còn mời nhà ai nữa..."
Lý mama cười: "Trong thiệp mời không nhắc tới, có lẽ năm nay Dương thái phu nhân hưng trí đấy ạ."
Chọn ngày nghỉ, còn đặc biệt mời Tô Thừa Phương, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện triều chính? Lão phu nhân vốn là trâm anh thế gia, tâm tư sao có thể đơn giản được, vừa suy tính vừa dặn dò hai đứa cháu gái: "Các con dẫn mấy nha đầu này về trước đi, ngày mai nhớ ăn mặc chú ý một chút, đừng thất lễ trước mặt thái phu nhân."
Tô Cẩm và Tô Nguyên vâng dạ rồi về phòng.
Thải Anh và Thải Vi vừa mới đến Tô gia nên không khỏi tò mò nhìn ngắm xung quanh. Thải Vi hoạt bát hơn một chút, còn Thải Anh khá nhát gan, bị Tô Nguyên nhìn một cái đã đỏ bừng mặt.
"Lấy hai bộ quần áo mới cho các nàng ấy." Tô Nguyên căn dặn Bảo Lục: "Lát nữa rảnh rỗi thì dạy các nàng ấy quy củ rồi thăm quan phủ một lần cho biết đường."
Bảo Thúy rất không vui, vì tính tình Bảo Lục thành thật, không nhanh mồm nhanh miệng nên bình thường chuyện như thế này sẽ giao cho mình. Không biết cô nương bị làm làm sao, lần trước ở chùa Bạch Mã cũng thế, kêu mình đi lấy nước không khác gì nha hoàn thô sử, còn Bảo Lục lại được vào rừng trúc chơi. Bảo Thúy càng nghĩ càng bất mãn.
Tô Nguyên mặc kệ nàng ta nghĩ gì, chống má nghĩ đến chuyện của Ngụy quốc công phủ, vẫn không rõ sao lại có thêm chuyện này, chẳng lẽ tương lai cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện mình không biết ư?
Vậy thì càng phải cẩn thận hơn, nhất định phải bảo hộ phụ thân và mẫu thân bình an.
Nàng gọi Bảo Lục: "Có phải ca ca ngươi làm ở Tàng thư lâu không?"
"Vâng ạ."
"Ngươi đi tìm ca ca ngươi, bảo hắn ta tới Quốc Tử Giám tìm Nguyễn công tử."
Bảo Lục kinh ngạc, lại hơi lo lắng.
"Không phải sợ, nếu quản sự hỏi thì nói là ta bảo hắn ta đi, nếu có việc gì thì tới tìm ta." Việc này không thể chậm trễ, phải mau chóng giục Nguyễn Trực mua nhà đón ngoại tổ mẫu tới kinh thành. Giờ Tô Nguyên cũng bất chấp chuyện lão phu nhân có biết hay không: "Giờ đi ngay đi."
"Vâng cô nương, nhưng ca ca gặp Nguyễn công tử thì phải nói gì ạ?" Bảo Lục không hiểu.
Tô Nguyên nói: "Hỏi là chuyện ta nhờ cậu làm đã thành hay chưa."
Bảo Lục thấy nàng sốt ruột, không hỏi thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài.
Tô Nguyên nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải học thư pháp, lễ nghi với
Lưu Yến Tri, một ngày nhanh chóng trôi qua, tới giờ Thìn ngày hôm sau mới cùng lão phu nhân ngồi xe rời phủ.
Trong mười mấy năm nay, số lần tới Ngụy quốc công phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tô Nguyên đã quên mất phủ này trông như thế nào rồi, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy thật rộng lớn, phú quý hơn Uy Viễn Hầu phủ nhiều, không hổ là gia tộc được Thái tổ hoàng đế tín cậy một bề, thậm chí sau bao nhiêu năm vẫn không bị thất sủng.
Ngụy quốc công phủ hiển hách như vậy, sao đột nhiên lại mời bọn họ?
"Có phải gần đây có chuyện gì không?" Lão phu nhân hạ giọng hỏi Tô Thừa Phương: "Tuy hôm qua ta đã hỏi, nhưng con có gạt ta không đấy?"
Tô Thừa Phương cười khổ: "Không có thật mà, ngài nghĩ nhiều rồi."
Lão phu nhân không tin lắm. Đứa con này của bà từ nhỏ tới giờ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhất định là có điều gì đó giấu diếm. Bà đau lòng con trai, lão gia tử tới Tô Châu mặc kệ gia sự, chỉ viết mỗi thư thì có tác dụng gì, có chuyện lớn nào cũng phải tự mình quyết định, mà nay lại đương lúc bấp bênh... Hoàng đế không giống hoàng đế, thái hậu không giống thái hậu.
Bà ở nhà lo lắng mọi sự, Tô Thừa Phương lẽ nào lại không biết.
"Lão phu nhân, càng ngày nhìn ngài càng có tinh thần." Một mama đứng ngoài bước lên chào đón, cười mời: "Tô đại nhân, hai vị cô nương, mời theo nô tỳ vào ạ."
Mọi người đi đến phòng khách.
Mới đến đã nghe một giọng già nua vang lên trong phòng, sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi. Tô Nguyên kỳ quái ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra bên cạnh Dương thái phu nhân là Chân lão phu nhân, ngoại tổ mẫu của Tô Cẩm!
Đã lâu nàng không gặp bà ấy, nhưng tướng mạo Chân lão phu nhân khá đặc biệt, khuôn mặt dài, hai mắt lại to nên vừa nhìn đã nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!