Chương 107: (Vô Đề)

Vừa tới Uy Viễn Hầu phủ, Lục Thái Phu nhân đã hỏi Lục Hoán Dương.

Dù tình cảm mẹ con đã không còn mấy nhưng dầu gì cũng là con ruột của mình, kết quả hạ nhân bẩm báo nói Lục Hoán Dương đã sớm thu dọn hành lý rời khỏi kinh thành.

"Không để lại lời gì sao?" Lục Thái Phu nhân chấn kinh.

Gã sai vặt nói không biết.

Lục Thái Phu nhân sao yên lòng, vội vàng vịn Canh mama đi gặp Liêu thị.

Đả kích liên tiếp làm Liêu thị triền miên trên giường bệnh, không xuống giường được, dù mẹ chồng có tới cũng chỉ có thể ngồi tựa vào đầu giường nói mấy câu. Nhìn sắc mặt đứa con dâu này tái nhợt, thần thái không còn được sáng láng như ngày thường, Lục Thái Phu nhân cũng thấy không dễ chịu, là mẫu thân bà ấy cũng cảm thấy mình có trách nhiệm, không dạy dỗ tốt Lục Hoán Dương mới có kết cục ngày hôm nay. 

Bà ấy ngồi bên giường nói: "Giờ ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta nghe Hoán Vân nói Vanh nhi lập được công."

Trong cuộc chính biến này, trừ Lục Hoán Dương, cả nhà bọn họ đều tham dự, cũng may là thắng nên nhất định sau này sẽ có vinh hoa phú quý.

Liêu thị ho khan vài tiếng: "

"Đa tạ mẫu thân quan tâm."

Thái độ của bà ta cũng khác hẳn ngày xưa, khi đó có thể ỷ vào Lục Hoán Dương, lại là thông gia với Tào Quốc công phủ, lưng thẳng được còn giờ thì sao, Tào Quốc công chết, nữ quyến Ngô gia đều bị bắt giữ, Thái hậu cũng bị cầm tù, Liêu thị nhịn không được khóc lên, giữ chặt Thái phu nhân, dựa trán vào tay bà ấy: "Mẫu thân, đều là lỗi của con dâu, lúc trước nên nghe lời ngài, nếu thế thì đã... đều là lỗi của con dâu."

"Thôi, bây giờ cũng không tính là quá muộn." Lục Thái Phu nhân an ủi vài câu: "Trước khi đi Hoán Dương có nói gì với ngươi không?"

"Hắn cầm tất cả ngân phiếu trong nhà đi rồi, nói là đi giải sầu." Liêu thị biết là hắn ta không tiếp tục ở lại kinh thành được nữa, mượn cớ tránh né.

Lục Thái Phu nhân nghe vậy thở dài, vô cùng thất vọng về đứa con trai này, gặp chuyện liền mất lý trí, cũng không có trách nhiệm, từ nay về sau bà sẽ thật sự coi như không có đứa con này.

"Nhìn một mảnh hiếu tâm của Vanh nhi ngươi cũng nên giữ gìn sức khỏe."

"Vâng, mẫu thân, con dâu ghi ở trong lòng." Liêu thị thưa.

Lục Thái Phu nhân đứng lên, đi ra ngoài.

Nghe nói Lục Thái Phu nhân đã về, Lục Sách vừa dậy liền muốn đi gặp một lần. Tô Nguyên vốn đang nói chuyện với nói chuyện với Thương Hải, qua trận chiến này nhiều cửa hàng của nàng cũng bị tổn hại, đang dặn dò Thương Hải đóng cửa mấy ngày sửa chữa, vì vừa bạo loạn, dân chúng sợ đến vỡ mật nên có mở thì lợi nhuận cũng không cao. Nàng đang nói chuyện thì thấy Lục Sách muốn qua bên kia mới vội vàng đứng lên, Lục Sách khoát khoát tay: "Tự ta đi thôi."

"Sao vậy?" Tô Nguyên thấy lạ.

"Ta có lời muốn nói với tổ mẫu." Lục Sách nghiêm túc nói.

Hẳn là muốn nói chuyện thân thế, Tô Nguyên hiểu, nói nhỏ: "Thái phu nhân rất thương huynh."

Lục Sách gật gật đầu đi ra ngoài.

Toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ hôm nay phá lệ quạnh quẽ, ngay cả tiếng hạ nhân cũng không nghe thấy.

Lục Thái Phu nhân ngồi tựa vào thành giường, nhìn Canh mama nói: "Sau này ta cũng không có mặt mũi đi gặp lão gia."

"Ngài đừng nói như vậy, lão phu nhân, ngài đã tận lực rồi, là đại lão gia tự tay hủy tiền đồ của mình, có liên quan gì đến ngài đâu, nếu chịu nghe ngài nói thì cũng sẽ không có kết cục như hôm nay. Ngài tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, trong phủ còn có nhị lão gia, Đại công tử mà, các ngài ấy đều rất hiếu thuận ngài, Hầu phủ cũng sẽ không xuống dốc, nô tỳ cảm thấy sẽ còn lừng lẫy hơn trước đó."

Lục Thái Phu nhân day day mi tâm, không nói gì.

Lúc này nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói là Lục Sách cầu kiến, trong lòng bà ấy nhất thời rát phức tạp.

"Tổ mẫu." Lục Sách đi tới, tất cung tất kính thi lễ một cái.

"Sách nhi, mau mau ngồi xuống đi, thương thế của con còn chưa tốt, cần gì vội vã tới đây..."

Nhất định chuyện hắn phong hầu đã sớm truyền khắp kinh thành, tổ mẫu hẳn cũng đã biết, nhớ tới những năm này lão nhân gia quan tâm, giữ gìn mình, Lục Sách khụy hai chân quỳ xuống: "Chuyện tôn nhi giấu diếm thân thế còn xin tổ mẫu tha thứ, từ lúc tôn nhi gặp Hoàng thượng ở Đồng Châu thì đã biết chuyện này nhưng không báo với tổ mẫu, tôn nhi xin lỗi ngài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!