Chương 106: (Vô Đề)

Tô Thừa Phương và Nguyễn Trực cũng không biết Lục Sách là con trai Lục Cẩm Lân, tuy trước kia cùng ngồi trên một con thuyền nhưng Lục Sách kín miệng, không hề nhắc đến thân phận của mình nên vẫn không hay biết, sau khi rời khỏi Kim Loan điện, Lục Sách gấp gáp tạ lỗi với nhạc phụ và cậu.

Nguyễn Trực cười ha ha: "Tiểu tử giỏi lắm."

Thanh âm lạnh buốt nhưng Lục Sách cũng không sợ Nguyễn Trực, Nguyễn Trực còn có điểm yếu trong tay mình cơ mà, không giống Tô Thừa Phương, hắn lại xin lỗi lần nữa: "Chuyện này là có nguyên nhân, mong nhạc phụ thứ lỗi."

"Thôi, nhỏ không nhịn sẽ không thành được đại sự, con cũng là bất đắc dĩ." Đứa con rể này giờ đã là Hầu gia, con gái cũng đã sớm gả cho hắn, còn so đo những việc này thì được không bù mất, Tô Thừa Phương rộng lượng nói: "Cuối cùng cũng có thể nhận tổ quy tông, con mau về đi, nhớ nói rõ với Nguyên Nguyên!"

Lục Sách được nhạc phụ tha thứ, mừng rỡ gật đầu rồi cáo từ.

"Muội phu, không phải ta nói nhiều nhưng tiểu tử này cả người toàn ý xấu, về sau ngươi đừng quá dung túng." Nguyễn Trực từng bị Lục Sách uy hiếp nên biết rõ thủ đoạn của hắn.

Tô Thừa Phương liếc xéo y: "Ngươi thì ít sao?" Đến hôm qua y cũng mới biết Nguyễn Trực lại là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Ảnh Tử, những năm gần đây một mực mơ mơ màng màng cũng bị Nguyễn Trực lừa thảm rồi, điều này khiến Tô Thừa Phương ít nhiều thấy không thoải mái.

"Chuyện này nhất định ngươi đừng nói cho muội muội biết!" Nguyễn Trực thỉnh cầu, sợ Nguyễn Trân thương tâm cảm thấy y biến thành kẻ giết người như ngóe, hai tay đầy máu có rửa cả đời cũng không sạch là vì mình, nhưng chung quy cũng do y mà ra, không thể để Nguyễn Trân cũng gánh chịu cùng được.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với nàng, chỉ cần ngươi hứa với ta sau này sẽ không giết người nữa." Tô Thừa Phương nhìn y chằm chằm: "Hoàng ân mênh mông, sẽ bỏ qua tội lỗi trước kia nhưng hẳn ngươi biết rõ, nếu còn tái phạm Hoàng thượng tất sẽ không tha cho ngươi."

"Ta biết, mấy hôm nữa ta sẽ chủ động cáo quan. Công thành, danh toại, lui thân, thiên chi đạo dã."

Tại loạn thế y là một vũ khí sắc bén, bây giờ cũng nên về vỏ, nhưng... Tô Thừa Phương trầm ngâm: "Khả năng Hoàng thượng sẽ không đồng ý, tuy nói đã bình định Thái hậu, Tào Quốc công nhưng Đại Lương giờ chằng chịt vết thương, bốn bề thọ địch, đang lúc cần người, sợ là ngươi chưa thể lui."

Nguyễn Trực cười cười: "Vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục hiệu trung một hồi."

Tô Thừa Phương gật đầu nhìn y: "Hôm qua ngươi bị thương rất nặng, mau mau trở về nghỉ ngơi đi."

Sắc mặt tái nhợt lại tiều tụy, không khác gì Lục Sách.

Lời này làm Nguyễn Trực đỏ mặt nhớ lại chuyện hôm qua, mình quá lỗ mãng làm vết thương vỡ ra, suýt thì choáng ngất, nhưng đau cũng có giá trị của đau, dù hôm nay lại vỡ ra lần nữa thì cũng là chuyện tốt. Nhưng sợ là  Ân Lạc sẽ không chịu, hôm qua lúc băng bó lại cho mình nàng ấy đã hung dữ lắm rồi.

Nghĩ đến kiều thê Nguyễn Trực cười không kìm được, cáo từ Tô Thừa Phương rồi bước nhanh mà đi.

Gió tháng tư thổi tới mang theo hương hoa dành dành thơm ngát, Tô Thừa Phương dậm chân hít một hơi, mùi hương này làm y nhớ tới Nguyễn Trân... trước đó vì bất đắc dĩ phải dỗ nàng đi du xuân, giờ cũng nên đón trở về, liền gọi Lục An: "Ngươi tới Tấn huyện một chuyến đi."

Lão gia nhớ phu nhân, Lục An biết rõ nên cũng không hỏi thêm gì liền đi ngay.

Lục Sách vội vã ngồi xe ngựa về Uy Viễn Hầu phủ.

Vừa tới cửa thùy hoa đã nhìn thấy một bóng người khôi ngô cao lớn đang đi tới, khóe miệng hắn nhếch lên, trực tiếp đi qua đối diện với Lục Hoán Dương.

Gặp lại đứa con trai này, à không, đây không phải con trai ông ta, hôm qua chính tai Lục Hoán Dương nghe thấy tiếng chém giết rung trời bên ngoài, ông ta trốn trong phòng không biết phải làm sao, về sau nghe tin Tào Quốc công đã chết lại biết Kỳ Huy đã phong Lục Sách là Cảnh Xuyên hầu, chiêu cáo thiên hạ Lục Sách là con trai của Lục Cẩm Lân, tin này với ông ta chẳng khác nào tin dữ, là sấm sét giữa trời quang.

Cuối cùng mọi người sẽ phát hiện ra Giang thị có thai rồi mới trở thành thiếp của ông ta, nhất định sẽ chụp lên đầu ông ta tội danh cướp đoạt thê tử của Lục Cẩm Lân

Lục Hoán Dương này còn mặt mũi nào đứng giữa trời đất nữa?

Kinh thành này ông ta không thể ở thêm được nữa.

Chỉ không ngờ, vào lúc chật vật này còn gặp được Lục Sách.

Lục Sách liếc ra phía sau ông ta, thấy hai gã sai vặt đi theo đều vác một bọc rất to, hắn trào phúng cười một tiếng: "Hầu gia muốn đi du ngoạn sao?"

Lục Hoán Dương cắn răng, trong lòng hận không thể chém Lục Sách thành muôn mảnh nhưng võ công không bằng, địa vị cũng kém hơn, chỉ đành nén giận: "Ta đi đâu cũng không liên quan gì đến ngươi, chắc hẳn ngươi sẽ sớm chuyển khỏi đây."

"Đó là đương nhiên." Lục Sách nhìn chằm chằm ông ta, gằn từng chữ một: "Ta còn phải cung nghênh mẫu thân về Cảnh Xuyên hầu phủ."

Hầu phủ tương lai của hắn chính là trạch viện ngày xưa của Lục gia, từ khi bị xét nhà bao năm nay luôn để trống giờ đương nhiên phải trả cho hắn, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể vào ở.

Hai bên thái dương của Lục Hoán Dương nổi đầy gân xanh, tay siết thành đấm, cơn giận này không biết phải phát tiết thế nào, chỉ có thể nén giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!