Nguyễn Trực nói: "Làm phiền Võ Tướng quân."
Y xoay người lên ngựa trở về Nguyễn gia, Ân Lạc đi theo sau, vừa tới phủ đã vội vàng xuống ngựa đỡ y: "Ta đi mời đại phu."
"Thương thế này cần gì đại phu." Nguyễn Trực mỉm cười: "Chỉ là một thanh tụ đao thôi..." Y nhìn Ân Lạc: "Nàng rút ra cho ta là được."
"Ta ư?" Ân Lạc nghĩ thầm mình cũng đâu phải đại phu, vẻ mặt hơi bất mãn.
"Vậy ta tự rút." Nguyễn Trực ngồi xuống, vươn tay muốn rút ra.
Chỗ bị đao đâm hơi khó với, nếu y tự rút thì không biết sẽ làm vết thương rộng đến mức nào, Ân Lạc nhớ lại lúc đó y đẩy mình ra không chút do dự, thay mình chịu một đao bèn mềm lòng: "Ngươi đừng nhúc nhích."
"Nàng chịu rút sao?" Nguyễn Trực nhìn về phía nàng ấy: "Có bôi thuốc giúp ta không?"
Nam nhân cười vui vẻ như trẻ con, Ân Lạc rũ mắt: "Có, ngươi vui cái gì, tí đau đừng có kêu." Nàng ấy gọi Phương Chu đun nước nóng, lấy Hắc Ngọc cao rồi tìm một chiếc kéo cắt bỏ một phần y phục của Nguyễn Trực.
Nguyễn Trực dùng tay kia ngăn nàng lại nhíu mày nói: "Không phải chỉ bị thương ở đấy."
Nương theo ánh nến mà nhìn thì quả thật sau lưng cũng có vết thương, cũ cũ mới mới ngổn ngang lộn xộn phải đến mấy chục vết. Dù hai người đêm nào cũng ngủ chung, Nguyễn Trực cũng luôn không mặc áo nhưng Ân Lạc chưa từng nhìn kỹ, giờ ghé sát vào nhìn mới thấy thê thảm như vậy. Nàng cầm khăn lau cho y, nói nhỏ: "Không phải ngươi là thủ lĩnh sao, chẳng lẽ tên tham quan nào cũng cần ngươi động thủ à?
Sao lại nhiều vết thương như thế?"
"Mới đầu nào có ai, đương nhiên là chính ta động thủ, ngã một lần khôn hơn một chút, về sau mới không thất thủ." Có kinh nghiệm rồi y mới có thể mời chào sát thủ, trừ bạo an dân.
Xung phong đi đầu sao, Ân Lạc nắm chặt chuôi đao: "Ngươi nhịn một chút, ta rút đây."
"Lúc này nàng không nên nói trước..." Nguyễn Trực đang muốn nói cho nàng ấy biết nên rút lúc nào thì Ân Lạc đột nhiên dùng sức rút thanh đao ra làm Nguyễn Trực suýt thì hét lên, cắn chặt răng mới không phát ra tiếng, mặt mũi co quắp vì đau.
"Thật ra ngươi không cần nhịn đau." Ân Lạc ném thanh đao đi rồi đặt miếng vải lên trên vết thương: "Ta biết là rất đau."
Nhưng trước mặt nàng thì làm sao kêu đau được, Nguyễn Trực tuyệt đối không làm được, nhắm hai mắt lại: "Không đau chút nào."
Giả làm hảo hán nhưng mồ hôi chảy đầy người.
Ân Lạc biết y không muốn mất mặt trước mình nên nói: "Dù ngươi kêu đau cũng không sao, ta cũng sẽ không..." Nguyễn Trực đã dùng hành động để chứng minh chính mình, chẳng lẽ nàng còn vì y kêu đau mà xem thường sao? Huống chi vết thương này là vì nàng.
Nguyễn Trực nhìn nàng chăm chú: "Nếu ta kêu thì nàng sẽ đau lòng chứ? Hay bây giờ nàng đã đau lòng ta rồi, sợ ta kìm nén khó chịu?"
Ân Lạc đỏ mặt, buồn bực nói: "Ai đau lòng ngươi, chẳng qua ta nhìn ngươi nhịn đau khó chịu thôi." Tay nàng hơi dùng lực, vết thương lại kịch liệt đau nhức, Nguyễn Trực phát run nói: "Được... được.. giờ mệnh ta trong tay nàng, ta không nói nữa, được không?"
Thế còn tạm được, Ân Lạc cong cong khóe miệng.
Một lát sau bỏ khăn ra, thấy máu đã ngừng chảy nàng mới bôi Hắc Ngọc cao rồi băng bó lại, Nguyễn Trực đau đến không có sức lực gì, Ân Lạc đỡ y lên giường: "Ngủ một giấc đi."
"Ta đói." Nguyễn Trực hơi lim dim mắt: "Tối hôm nay còn chưa được ăn cơm, nàng tùy tiện lấy cái gì tới đi."
Nguyễn Trực đi từ sáng sớm chính là vì không muốn mình đi cùng, kết quả mình lén theo lại liên lụy y. Ân Lạc băn khoăn trong lòng, nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi thế này cũng không thể ăn bừa được, để ta đi nấu chút cháo loãng, chờ một chút."
Ân Lạc quay người rời đi.
Nguyễn Trực mở to mắt, khóe miệng nhếch lên, tuy công phu của Tưởng Phục không tồi nhưng nếu muốn tránh hai thanh đao kia cũng không phải không thể, chỉ là trong một tích tắc nghĩ tới Ân Lạc, y nghĩ nếu mình bị thương vì nàng thì có lẽ nàng ấy sẽ không đi. Giờ xem ra một đao này cũng không phải chịu không, nàng không những băng bó cho mình mà còn nấu cháo nữa, ý cười trên mặt nam nhân càng sâu.
Ân Lạc bận rộn hồi lâu, rốt cuộc cũng nấu được một bát cháo.
Quay về đã thấy Nguyễn Trực ngủ thiếp đi, nàng ngồi bèn ở đầu giường tỉ mỉ quan sát y.
Mũi nam nhân rất cao, mặt mày anh tuấn, dưới ánh trăng nhìn rất rõ, từ lúc Ân Lạc lưu lạc thiên nhai đã nghe lời đồn về sát thủ Ảnh Tử, lúc ấy cực kì khâm phục, muốn tìm đến y để cùng tru sát tham quan nhưng không ngờ vận mệnh lại để hai người gặp nhau thế này. Y rất khác với những gì nàng từng tưởng tưởng, có tốt có xấu, có lúc làm người chán ghét nhưng cũng có lúc lại khiến người ta rung động, nhất thời Ân Lạc cũng không thể làm rõ tâm tư của bản thân, thở dài đẩy đẩy Nguyễn Trực: "Không còn nóng nữa rồi."
Bát sứ trắng, cháo trắng nằm trong tay nàng ấy như một đóa hoa sen, Nguyễn Trực giơ tay muốn đón bát cháo từ tay nàng, nhưng được nửa đường lại rủ xuống, trên mặt hiện lên một tia thống khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!