Chương 104: (Vô Đề)

Hai người vừa đi ra ngoài đã gặp quân địch, Nguyễn Trực cản một mũi tên bắn tới, đang muốn huy kiếm lên chém thì bỗng có một mũi tên bay sượt qua cắm thẳng vào người tên lính trước mặt, chẳng biết Ân Lạc đã đến từ lúc nào, còn cầm một cây nỏ trong tay, tim y nảy lệch một nhịp, bước nhanh lại nắm lấy cổ tay nàng ấy: "Sao nàng lại tới đây?"

"Ta muốn tới thì tới."

"Nàng muốn chết à?" Nguyễn Trực trừng mắt: "Nguy hiểm như thế nàng đến làm gì? Sao nàng tìm được ta?" Chợt nghĩ đến nàng ấy có thể tìm tới phủ mình thì đương nhiên có thể tìm được người, lại càng nổi nóng, nghiêm nghị nói: "Nàng tránh đi, lát nữa hẵng ra, bây giờ Tào Quốc công có mấy ngàn binh mã, không lại gần lão ta được..."

"Đừng có chỉ đạo, coi ta là ai chứ?" Ân Lạc không nghe, lại dùng nỏ bắn chết hai người, nhíu mày nói: "Nếu ban nãy không phải có ta ẩn thân ở đây thì chưa chắc ngươi đã đánh thắng được người kia."

"Ai, nàng nói tới Mạc chỉ huy sứ sao?"

"Đương nhiên." Ân Lạc chế giễu: "Ta phóng cho hắn ta mấy mũi ám khí, ngươi không phát hiện à? Giờ ta đã tới thì tuyệt đối sẽ không trốn đi."

Nguyễn Trực suýt bị nàng tức chết, quát: "Nàng tuyệt đối không được cách ta nửa tấc."

Nửa tấc, Ân Lạc nghĩ thầm, thế khác gì dính sát vào nhau, nàng ấy muốn cười nhưng thấy Nguyễn Trực rất tức giận thì lại không dám phản bác, sợ hắn ta nổi giận làm gì đó thì lỡ mất cơ hội giết Tào Quốc công nên lập tức đồng ý.

Lục Sách cũng đã giết mấy người của Tào Quốc công, thấy hắn có vẻ đứng không vững, Nguyễn Trực bước lên ngăn lại: "Ngươi bị thương rồi, hay để ta bắt Tào Quốc công tới..."

Ban nãy Ngụy quốc công vừa xuất hiện, Thống lĩnh Cấm quân phản ứng nhanh lại không nghe lệnh Thái hậu, lĩnh cấm quân bao vây điện Văn Đức, may mà bọn họ đã sớm có chuẩn bị nhưng dù vậy cũng không thể có nửa phần thả lỏng, hắn đấu với Tưởng Thiệu Đình hơn trăm hiệp mới làm hắn ta bị thương nhưng mình cũng thương ở tay trái, phần lưng cũng không may mắn tránh được; thế nhưng Tào Quốc công là kẻ thù giết cha, chắc chắn Lục Sách phải dùng toàn lực để lấy được đầu lão ta nên cũng xin miễn sự quan tâm của Nguyễn Trực.

"Đầu Ngô Thuận, nhất định ta phải tự tay lấy."

Nguyễn Trực thở dài: "Ngươi không nghĩ cho Nguyên Nguyên sao? Lỡ ngươi có gì bất trắc... nhìn thấy bên ngoài không, Tào Quốc công còn có binh mã, cũng không phải chỉ một mình hắn ta."

Lục Sách cười cười: "Không sao, ta đi với ngài, ta tin rằng nhất định cậu sẽ bảo đảm ta bình an."

Nói rồi bước nhanh mà đi.

Nguyễn Trực nhất thời cảm thấy gánh nặng trên vai rất nặng.

Mấy người mở đường máu ra ngoài, chỉ thấy binh mã của Tào Quốc công bao vây hoàng cung, ngoan cố không lùi, cho thấy là muốn tử chiến, Lục Sách hạ giọng nói: "Nhất định binh mã của sư phụ ta đang ở ngoài thành giữ chân Binh bộ doanh, sợ là khó mà vào thành ngay được, làm bọn họ hỗn loạn trước đi." Lục Sách nhìn sang một sát thủ đứng bên cạnh Nguyễn Trực: "Đưa cung tên cho ta."

Sát thủ cởi cung tên xuống.

Lục Sách cầm lấy, dắt một con ngựa xoay người nhảy lên chạy tới cửa cung, nhảy lên tường cao quan sát một phen, khi phát hiện ra Tào Quốc công hắn bèn cài tên nhắm thẳng vào lão ta. Mũi tên xé gió mà đến làm Tào Quốc công kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, chộp lấy cây đao đánh bay nó nghiêm nghị nói: "Trên tường cung có người, bắn xuống cho ta."

Tất cả mọi người cùng nhìn lên.

Lục Sách nâng giọng: "... Các ngươi nghe lệnh, Ngô Thái hậu đã nhận tội, Đồng Tùng Nhai, Mạc Hưng Quân đã đền tội, Hoàng thượng có lệnh, ai lấy được đầu Tào Quốc công, Tưởng Phục thưởng ngàn lượng hoàng kim... còn những người khác, bất luận là Binh mã ti hay quan binh Phủ đô đốc, giờ phút này buông khí giới nhận tội, chuyện cũ bỏ qua, trái lệnh thì truy di cửu tộc!"

Lời này vừa ra, binh mã ngoài cung đại loạn.

Bởi vì những người này cũng không biết rõ mọi chuyện, chỉ cho là Ngụy quốc công tạo phản, Tào Quốc công khởi binh trấn áp, kết quả lại là phụng mệnh Hoàng thượng, Ngụy quốc công chính là thanh quân trắc, bắt Ngô Thái hậu tự coi mình là Hoàng đế làm mưa làm gió bao năm, như thế bọn họ còn đi theo Tào Quốc công thì chẳng phải đã thành người mưu phản sao?

Thua sẽ bị tru di cửu tộc, hơn nữa Ngô Thái hậu đã bị bắt, thống lĩnh quan binh trong cung đều đã chết, bọn họ còn không đầu hàng thì không phải là muốn chết sao? Nhất thời nhao nhao ném binh khí, quỳ xuống đất đầu hàng.

Đây là chuyện mà Tào Quốc công, Tưởng Phục không ngờ tới, mắt thấy trận này tất bại, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, vội giục ngựa bỏ chạy.

Nguyễn Trực thấy chiêu này của Lục Sách có hiệu quả, thầm nghĩ công tâm kế dùng hay lắm, liền cùng Ân Lạc mỗi người một ngựa đuổi sát theo. Lục Sách cũng nhảy khỏi tường cung xuống lưng ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa phi đi như một mũi tên, chẳng mấy chốc đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tiếng vó ngựa lộc cộc trên quan đạo, Tào Quốc công chạy trốn như chó nhà có tang, lão ta vô cùng hối hận, sớm biết hôm nay thì lúc trước nên tạo phản trước, bắt tỷ tỷ lại rồi giết chết Kỳ Huy! Bây giờ, hết thảy đã trễ rồi. Đang nghĩ ngợi thì bất ngờ bị tập kích, lão ta nghiêng người tránh thoát, nhìn lại phía sau có ba người đuổi sát theo, mà theo sau bọn hắn là một đội kỵ binh, là binh mã của Ngụy quốc công, trong lòng vừa vội vừa giận, thét lệnh tâm phúc diệt trừ ba người kia.

Nhưng có Ân Lạc thiện dùng nỏ tiễn bắn liên tục mười mấy phát, bắn gục tất cả ngựa của hộ vệ của Tào Quốc công, Nguyễn Trực và Lục Sách giục ngựa mà lên huy kiếm chém giết.

Tào Quốc công càng thêm sợ hãi, ngựa bị kinh sợ hất cả lão ta xuống.

Người trước kia không ai bì nổi, giờ phút này tóc tai tán loạn, ngũ quan vặn vẹo, chật vật nằm rạp dưới đất không thể động đậy, thật có chút đáng thương, nhưng Ân Lạc nghĩ đến phụ thân thì chẳng còn chút thương hại nào, nàng ấy nhắm thẳng nỏ vào Tào Quốc công, nghiêm nghị nói: "Ngô Thuận, ngày đó ngươi đánh chết phụ thân ta ở trên công đường, có từng nghĩ tới ngày hôm nay không?"

Nàng ấy rơi lệ: "Phụ thân, hôm nay nữ nhi sẽ báo thù cho ngài, ngài trên trời có linh thiêng có thể an nghỉ rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!