Chương 103: (Vô Đề)

Trước đó lão thái thái có một khu vườn ở Tấn huyện để trồng hoa quả và rau củ, bà ấy rất thích, sau này tới kinh thành vì quan tâm chung thân đại sự của Nguyễn Trực nên không có tâm tình trồng trọt, giờ Nguyễn Trực đã thành thân, bà ấy lại quay về nghề cũ, dọn một mảnh đất làm vườn, không chỉ trồng rau còn nuôi tầm mười con gà.

Hàng sáng con gà trống đều gáy rất đúng giờ, Nguyễn Trực cũng dậy dùng đồ ăn sáng mới tới nha thự, nhưng bây giờ y gần như không dậy nổi, mở mắt thấy Ân Lạc ngủ say bên cạnh, nữ nhân thơm ngát, mặt mày hồn nhiên, cảm giác như bị tra tấn lại cũng như được hưởng thụ, nghĩ bụng nằm thêm một lát cũng được.

Nam nhân nằm ì trên giường nhìn nàng chằm chằm.

Hàng mi của Ân Lạc rung rung, mặt hơi nóng.

Từ khi gả tới hai người luôn ngủ cùng nhau, tuy là một cuộc giao dịch nhưng cô nam quả nữ khó mà không có chút tạp niệm nào, huống chi Nguyễn Trực còn luôn bộc trực như vậy, nàng cũng không tiện giả vờ ngủ, mở mắt nói: "Gà đã gáy bao lâu rồi mà ngươi vẫn không chịu dậy à, không sợ muộn hay sao."

Nàng lên tiếng làm Nguyễn Trực không tiện nằm thêm, bèn ngồi dậy mặc y phục.

Mặt trời còn chưa lên nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nửa thân trên tinh tráng của nam nhân, Ân Lạc nhịn không được thầm mắng một câu, người này đêm nào cũng cởi chỉ còn quần trong, một hoàng hoa khuê nữ như mình cũng không biết nên nhìn vào đâu. Nhưng hết lần này tới lần khác Nguyễn Trực nói mình thích ngủ như thế, nếu không sẽ mất ngủ, thì nàng còn có thể làm sao.

Ân Lạc đành quay người đi.

Mặc được một nửa Nguyễn Trực nói: "Nữ quyến Tô gia Lục gia đều đã tới Tấn huyện, sáng nay mẫu thân cũng sẽ qua đó."

Ân Lạc biết được chuyện này thì thấy lạ: "Lão nhân gia ngài chịu đi sao?"

"Đương nhiên không chịu, nhưng ta tìm được một cớ, làm mẹ rất vui vẻ mà đi."

Ân Lạc hết sức tò mò.

Bởi vì lão thái thái đặc biệt thích nàng ấy, một ngày ba bữa đều muốn tự tay nấu cơm cho nàng ấy ăn, hận không thể để nàng ấy mười ngón tay không dính nước, muốn hỗ trợ lão thái thái còn không nỡ, hơn nữa còn ngày ngày ngóng trông hai người có thể sinh con, đáng lẽ ra sẽ không muốn đi: "Ngươi lấy cớ gì?"

"Ta nói dạo này nhàn rỗi, mấy hôm nữa sẽ dẫn nàng đi du ngoạn không về nhà, bảo mẹ tới Tấn huyện cùng Trân nhi. Chờ chúng ta trở về có khi đã có con, đến lúc đó mẹ có muốn đi cũng không đi được..."

Ân Lạc bị y nói đến đỏ bừng mặt, muốn xẵng giọng một câu nhưng ánh mắt nam nhân nhìn nàng có quá nhiều tình cảm, giống như một tấm lưới trùm lên nàng, làm tim nảy lệch một nhịp, cuối cùng chỉ đành quay đầu sang chỗ khác.

Nguyễn Trực nhếch miệng, vén chăn xuống giường.

Nghĩ đến chuyện lão thái thái muốn đi Tấn huyện là Ân Lạc lại không ngủ được, nói với Nguyễn Trực: "Ngươi mặc xong rồi thì ra ngoài đi."

Nguyễn Trực biết nàng thẹn thùng không chịu nhìn mình mặc y phục nên kéo cửa đi ra ngoài.

Chốc lát sau Ân Lạc liền ra, mặc một bộ y phục xanh nhạt thêu hoa lê, vấn tóc cài hai cây trâm vàng, kiều mị diễm lệ như một đóa thược dược đương nở rộ, Nguyễn Trực nhìn không dời mắt.

Ân Lạc cúi đầu xuống: "Đi thôi, mẫu thân đang chờ ngươi dùng cơm đấy."

Nguyễn Trực cười khẽ.

Giờ Ân Lạc mới nhận ra chưa gặp lão thái thái mình đã quen miệng gọi mẫu thân, đỏ mặt trách mắng: "Cười cái gì, chỉ là xưng hô thôi."

"Cũng chỉ là xưng hô, vậy nàng cũng gọi một tiếng tướng công ta nghe nào." Nguyễn Trực nhíu mày, kéo lấy tay nàng: "Ta đã gọi nàng là nương tử bao lần rồi, chắc chắn mẫu thân cũng suy nghĩ tại sao nàng không gọi tướng công, nàng thất trách quá."

Ân Lạc không gọi được: "Không bao lâu nữa sẽ đi, gọi làm gì?" Giả sử thành công thì cũng chỉ cần đợi mấy hôm nữa, nghĩ đến chuyện này nàng ấy lại nổi nóng, rõ ràng có thể giải quyết Tào Quốc công từ sớm nhưng Nguyễn Trực lại nói là nửa năm, nếu y nói sớm thì chuyện kết hôn này cũng không cần, vẽ vời thêm chuyện, nhịn không được lườm y một cái: "Ngươi vẫn nên sớm nghĩ cớ đi, đừng để đến lúc ta đi rồi ngươi không tiện bàn giao với lão thái thái."

Nguyễn Trực như bị giội một chậu nước lạnh làm sắc mặt y cũng lạnh theo, tự nhủ mình phải bình tĩnh: "Nàng luôn nói muốn đi, dù ta có đồng ý thì rốt cuộc nàng định đi đâu?"

Ân Lạc bị hỏi khó mới giật mình. Đúng vậy, mình nên đi đâu, nhà đã không còn, lúc trước ở nhờ nhà cô mẫu đủ thứ không tiện, sau đó nàng đã để lại thư rời đi lưu lạc thiên nhai, cũng không thể lại quay về chỗ cô mẫu... mình có thể đi đâu được?

"Không bằng ở lại kinh thành đi, xem nơi này là nhà." Nguyễn Trực nhìn nàng ấy chăm chú: "Chỉ cần nàng bằng lòng, có thể mãi mãi ở lại đi."

Nhịp tim Ân Lạc bỗng nhiên tăng tốc, dù bình thường nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng không biết nên nói gì. Nhà là thứ nàng ấy luôn khát vọng, từ khi mất đi song thân, nàng chỉ trầm mê vào báo thù, nhưng mỗi khi vào đêm yên tĩnh, cũng muốn có một ngôi nhà, mặc bên ngoài gió táp mưa sa, trong nhà luôn luôn ấm áp.

Ánh mắt nàng dâng lên chút sương mù rồi lại biến mất, Nguyễn Trực thấy vậy, đưa tay chỉnh lại trâm cho nàng: "Có nha hoàn lại không cần, tự cài cũng lệch."

Khẩu khí thật giống trượng phu, Ân Lạc cắn cắn môi: "Không cần ngươi quan tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!